Yêu nhưng không thể đến, vậy thì đừng yêu. Yêu nhưng cam chịu khổ sở, chỉ là giao nhau tại một điểm, nhưng lại cứ vậy mà vấn vương đến hết đời. Không thể buông tay, cũng không thể tiếp tục nắm lấy. Dằn vặt trong đau đớn, mù quáng trong cái gọi là tình yêu khắc cốt ghi tâm, nhưng đến cuối cùng, chỉ một người lạc bước vì một người.
Lựa chọn yêu, mặc dù biết đau. Lựa chọn thương, mặc dù biết đó chỉ có thể đến rồi đi, tựa như một giấc mộng dài trong ảo tưởng của tình yêu. Không thể trách một người tại sao lại yêu sâu đậm một người, chỉ là bởi vì người kia quá hoàn mỹ, không một chút khuyết điểm nào hết. Tình yêu tựa hồ như làn nước trong vắt, cầm trên tay không được, lại có thể để lại những vấn vương. Những giọt nước nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, tựa hồ như đang rơi lệ vì một tình yêu không trọn vẹn.
Khổ sở nhìn người mình yêu cùng người phụ nữ khác tay trong tay, trong lòng cô chỉ có thể kìm nén mà không bật ra những tiếng khóc nấc nghẹn ngào. Đối với cả thế giới, cô giống như một kẻ tội đồ, phá hoại hạnh phúc của người khác, còn phá hoại cả gia đình của cô, cuộc đời của cô. Cuộc sống của cô chẳng qua chỉ là một nốt nhạc buồn, là người dự bị.