Cô hạ thấp cả phong thái vì anh. Cô nghe theo sự sắp đặt của anh. Không sao, đã là hạnh phúc vụng trộm thì giáo điều, sự nguxuẩn, tự cho mình thanh cao trước đây, hết thảy đều từ bỏ. Bây giờ chỉcần mỗi sáng thức giấc nhìn thấy đối phương ở bên là đã nở gan nở ruộtrồi.
Hôm sau là ngày lễ Quốc khánh, vốn định cùng Trâu Nguyệt, Trâu Thiênvề nhà với mẹ vài ngày, nhưng Lâm Khải Chính nói: "Em đi Bắc Kinh vớianh nhé?" Tim tôi lại mềm đi, theo anh lên máy bay.
Lần đi du lịch này, tâm tình khác rất nhiều, một là anh còn gánh váctrọng trách, không thể sơ suất, hai là trải qua những dây dưa đó, giữachúng tôi dường như tìm được con đường chung sống mới.
Tôi tự giác chia tay với anh khi đến sân bay, đổi vé, tôi ngồi trongphòng đợi của khoang VIP xem tạp chí, anh ngồi trong phòng lớn chơi game vi tính. Lên máy bay hai người chúng tôi nhìn nhau cười, thân mật nhưlần đầu. Tới Bắc Kinh lại ai ngồi xe người đó, ai đi đường người đó,chia ra đến khách sạn, đến phòng ở. Kéo rèm, khóa cửa xong mới ôm ấpcười đùa. Ăn cơm cũng vậy, vào phòng ăn, nhân viên phục vụ hỏi: "Vị trígần cửa sổ có được không ạ?" Tôi mỉm cười xua tay, có phòng riêng không? Có lô riêng không? Hoặc ở góc nào đó cũng rất tốt.
Không sao, hạnh phúc này đã là trộm lấy thì để chúng tôi hoàn toànthống nhất từ hình thức đến nội dung. Trước đây là tôi quá giáo điều, là tôi quá ngu ngốc, là tôi quá tự cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-thu-3/2281105/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.