Hóa ra yêu nhưng không nhất định có thể mãi mãi ở bên nhau ......
Tôi tưởng một tuần trong tương lai, tôi sẽ chìm đắm trong sự tưởngtượng đau khổ, tưởng tượng trong thành phố hoa lệ xa xôi ấy, người tôiyêu đang ân ái vợ chồng bên người phụ nữ khác, tôi cũng vì loại tưởngtượng đau khổ này mà cả đêm không ngủ, ăn ngủ không yên.
Nhưng, khiến tôi ăn ngủ không yên không phải chuyện này, chính cáiđêm sau khi tôi và Khải Chính tạm biệt, nhận được cuộc điện thoại từ quê nhà, mẹ đột nhiên tắc mạch máu não, vào viện.
Ba chị em chúng tôi vội vã trở về trong đêm. Đến viện, mẹ đã được đưa vào phòng điều trị đặc biệt, bác sĩ nhìn thấy chúng tôi, câu đầu tiênchính là: "Cô là người nhà bệnh nhân à? Đến đây, ký nhận giấy thông báobệnh nguy kịch".
Tôi run rẩy ký tên mình.
Hơn mười ngày sau, tôi ở lại viện, ngoài vài tiếng đồng hồ phải ngủ,thời gian còn lại, tôi đều túc trực bên mẹ, ngày đêm chăm sóc, bà đãkhông thể nói chuyện, không thể ăn cơm, ý chí cũng gần như hoàn toàn mất đi, nghiêm trọng hơn là do thận suy kiệt, trong cơ thể bà không thểtrao đổi chất bình thường, bất cứ thuốc nào đối với bà đều là chất độchại mới. Tôi từng muốn để bà đến bệnh viện lớn của thành phố, nhưng vớisức khỏe của bà, chịu sao được mấy tiếng đồng hồ lắc lư trên ô tô.
Trâu Nguyệt và Trâu Thiên càng không hề có chủ ý gì, thường hỏi tôi một cách bất lực rằng: "Chị ơi, làm thế nào bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-thu-3/2281110/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.