Ở Tô Lạc có một nét gì đó rất thu hút người khác giới. Có thể là do nét đẹp vốn có như ẩn như hiện trên khuôn mặt cô, lại có thể là do sự ngang ngạnh không chịu khuất phục trước bất kì một ai. Tiêu Kiến Thành cũng vì thế mà đã trót động lòng trước cô. Cô bắt anh là người đàn ông lưu manh? Ừ, vậy thì chính là lưu manh đi! Sự lưu manh này mỗi lúc bùng nổ càng lớn, có thể vô tư mà cắn nuốt cô lúc nào cũng được, bất kể là mọi lúc mọi nơi. Loại tình cảnh này, không phải là rất lãng mạn và tuyệt vời hay sao?
Cô nên cảm ơn anh, vì ngoài anh ra sẽ chẳng có ai dám động vào bà chằng của anh! Hung dữ thì làm sao? Ương ngạnh thì làm sao? Ghét anh thì thế nào? Không sao hết, anh thích! Bất quá, "ghét anh thì thế nào"? Ừ, rất tốt! Anh sẽ ăn, ăn, ăn cô đến chừng nào cô thật sự chấm dứt việc chán ghét anh mới thôi!