Ngày thứ Sáu, học sinh nội trú lục tục rời trường về nhà, trên lưngmỗi em là một cái túi rỗng không. Tô Lạc đứng ở cổng trường tạm biệt bọn trẻ. Cô biết, sáng thứ Hai tuần sau, bọn trẻ sẽ quay lại trường học,trong túi chứa đầy khoai tây và ngô, đó là lương thực của chúng trongmột tuần.
Tô Lạc nở nụ cười rạng rỡ trên môi nhưng đáng tiếc, không duy trìđược lâu, một cái hắt hơi đã đưa cô trở lại trạng thái lờ đờ. Hai ngàynay vô cùng mệt mỏi, cộng thêm hôm qua dính nước mưa nên cô đã bị cảm.
Một lúc sau, Dương Nhuệ dẫn Tiểu Anh đi ra ngoài. Anh lại đeo cái ba lô rách đó.
“Anh và Tiểu Anh về nhà con bé một chuyến, em nghỉ ngơi đi!”
“Không, em sẽ đi cùng anh.”
“Xa lắm, tối nay chưa chắc có thể quay về, em đừng đi thì hơn.” Dương Nhuệ nói.
“Em muốn đi…” Tô Lạc tỏ ra kiên quyết, lại hắt xì hơi một cái.
“Đường núi rất khó đi, trong khi em còn đang bị cảm.”
Tô Lạc mặc kệ, cầm tay Tiểu Anh. “Tiểu Anh, cháu dẫn đường đi, cô đến nhà cháu chơi.”
Tiểu Anh cười toét miệng. Trẻ em ở miền Tây đều có đôi mắt to tròn đẹp đẽ và nụ cười rất hồn nhiên.
Tô Lạc kéo tay con bé chạy nhanh về phía trước, Dương Nhuệ hết cách,đành sải bước dài đi theo họ. Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng Tô Lạckhông ngờ nhà Tiểu Anh lại xa đến vậy. Ba người đi bộ qua vô số ngọnnúi, từ sáng đến chạng vạng tối. Tô Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-voi-noi-loi-yeu/2351358/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.