Thế là một tiếng đồng hồ sau, Tô Lạc lại đứng ở chỗ bố cô trực hằng đêm.
Vào thời điểm này, đại sảnh khác hẳn tối qua. Đây là tòa văn phòngcao cấp nhất trong thành phố, các công ty và ngân hàng lớn đều có trụ sở ở đây. Dưới đại sảnh, người đi lại đông như mắc cửi.
Tô Lạc vào thang máy, bấm tầng ba mươi tám. Cô ngẩng đầu chờ đợi, vẻ mặt nặng trịch.
Ai ngờ đến tầng thứ hai mươi, thang máy đột ngột dừng lại, cánh cửatừ từ mở ra, Tiêu Kiến Thành vừa xem tài liệu vừa đi vào trong.
Anh ta tập trung tinh thần vào số liệu trên báo cáo nên không pháthiện trong thang máy còn có người khác, người đó chính là Tô Lạc.
Tô Lạc tựa vào một góc. Trên đường đến đây, cô đã mường tượng ra cảnh gặp Tiêu Kiến Thành. Cô ngẩng cao đầu đẩy cửa xông vào văn phòng củaanh ta, hùng hổ đi đến bên bàn làm việc, nói với giọng quả quyết: “Lãnhđạo bảo tôi đến thương lượng. Anh muốn gì thì mau nói thẳng ra đi!” Tiêu Kiến Thành hoàn toàn bị khí thế của cô áp đảo.
Vậy mà bây giờ, người đàn ông này đột ngột xuất hiện trước mặt cô,không hề để ý đến xung quanh. Tô Lạc không biết phải “bắn phát pháo” đầu tiên như thế nào.
Thang máy tiếp tục di chuyển lên trên. Tiêu Kiến Thành giơ tay, địnhbấm số ba mươi tám. Phát hiện nút đó đã sáng đèn, anh ta mới quay đầutìm kiếm người ở trong thang máy.
Nhìn thấy Tô Lạc, khóe miệng anh ta xuất hiện nụ cười ngạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-voi-noi-loi-yeu/2351370/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.