Mang tiếng là con hoang sống ở một vùng quê hẻo lánh, hắn và mẹ phải chịu một cuộc đời khổ cực, mẹ hắn không có tiền, vậy nên mong muốn được đi học của hắn là không thể nào danh danh chính chính mà thực hiện, hằng ngày hắn chỉ có thể trốn nghe lỏm lời giảng của phu tử, rồi cho đến một ngày bị bắt hắn liền hiểu được bị nhục nhã là như thế nào, đó cũng là lí do vì sao hắn ghét những kẻ mang tiếng là đọc sách “thánh hiền” nhưng thực tế lại không hề có cái đạo đức của một người thầy như vậy. Thế mà một ngày, hắn lại được người ta đón vào cung cấm, được vua cha xoa đầu, được hưởng thụ sự sung sướng và xa hoa mà không phải ai cũng có được. Nhưng hắn chẳng thể nào vui.
Cha của hắn, mà nói đúng hơn phải gọi là phụ hoàng, người luôn luôn cao cao tại thượng như thế, luôn luôn chẳng thể nào thực sự gần gũi được. Hắn có cha mà cứ như không có cha, còn mẹ hắn thì có chồng lại cũng giống như chẳng có chồng. Hậu cung ba ngàn mĩ nữ, một bóng hồng bị bỏ quên nơi thôn dã dù sau này có được đưa trở về chịu ngàn vạn ân sủng coi như bù đắp, cũng nào đâu có thể chiếm trọn tấm lòng của một bậc đế vương. May thay, ở nơi này hắn còn có tứ ca, lục ca, thập đệ, mặc dù không phải lúc nào họ cũng thể yêu thương, bảo vệ hắn, nhưng ít nhất cũng dành cho hắn được chút ấm áp giữa cái chốn cung điện chẳng khác gì ngục tù hoa lệ này.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.