Đam mỹ nếu như là ở ngoài đời thường là một cái gì đó khiến người ta xa lánh, cười chê, và là thứ tình cảm đến bây giờ người ta vẫn chưa công nhận, nhưng khi thể loại ấy được các tác giả tái hiện trong một câu chuyện thì lại được rất nhiều bạn đọc ủng hộ, nhiều người muốn đọc nó, vì nó mới mẻ hơn mang lại nhiều cảm xúc cho người đọc hơn. Tại sao vậy họ cũng là con người mà cũng muốn được yêu thương cũng muốn được hạnh phúc bên người mình yêu nhưng tại sao tình yêu của họ lại không được công nhận.
Chín ngày qua Thi Văn Tâm chỉ có thể no nửa cái bụng. Từ xưa thư sinh chính là người vô dụng. Vào thời điểm thái bình thịnh thế thì người đọc sách mới có vị trí trong xã hội, nếu không được địa vị cao cũng có thể về nơi hương đã dạy học, chỉ cần giáo vài đệ tử liền có thể ăn no, nhưng y sinh không đúng lúc, vừa trải qua một đợt thiên tai liên miên, kết quả trừ bỏ ngẫu nhiên có thể giáo một số hậu bối cùng tính toán sổ sách cho địa chủ nơi thôn xã, y hoàn toàn không còn thu nhập nào khác. Thi Văn Tâm từ khi sinh ra đã không có cha mẹ, lúc còn trong tã lót y đã bị bỏ rơi ở ngoại viện Văn Tâm thư viện lụn bại này, may mà lão viện sĩ trong thư viện đã hảo tâm thu dưỡng y, nhận y làm đồ đệ để kế thừa thư viện, nhưng vào cuối năm ngoái, tuổi thọ lão viện sĩ cuối cùng cũng hết, trở về với cát bụi. Y ăn không đủ no gạo không có mà ăn. Truyện sẽ đem lại cho chúng ta những điều mới mẻ hơn, những giây phút thư giãn. Không biết rằng tình yêu của họ sẽ ra sao có ngọt ngào, lãng mạn hay chăng. Họ sẽ phải trải qua bao nhiêu thử thách để có thể đến được với nhau.