“Vì sao... Là ta?”
Cổ họng khô rát, y nhỏ giọng hỏi.
“Không vì sao, tóm lại, ta chỉ muốn ngươi.”
Long Diễm từ hổ biến lại thành người, cười cười đẩy ra lớp áo ngủ mong manh của Thi Văn Tâm, lộ ra bộ ngực trắng nõn, hắn cúi người xuống, khẽ cắn một phiến thủy nộn trước ngực y.
“A...”
Thi Văn Tâm mê ly, ý nghĩ trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh biến ảo của Bạch hổ thành Long Diễm... Hắn là ai? Vì sao hắn có thể biến thành hổ? Vì sao chính mình lại ở chỗ này? Thiệt nhiều vì sao... Nhưng là lại đấu không lại sức hút của một câu.
“Ta chỉ muốn ngươi.”
Y đột nhiên muốn khóc... Từ khi sinh ra, y chính là không được ai cần. Y bị vứt bỏ, bị để lại bên ngoài thư viện, từ trước giờ vẫn chỉ là một tồn tại dư thừa.
Không có một người nào để ý đến y, trừ bỏ lão viện sĩ phụ thân, không có người nào quan tâm chết sống của y, có y hay không có y, đối với bất luận kẻ nào mà nói đều chẳng có ảnh hưởng gì.
Y từng nghĩ tới, nếu chính mình có một ngày đói chết ở thư viện, có khi căn bản chẳng ai biết có một người đã biến mất trên đời, cho nên y mới có thể nghĩ rằng mình đã chẳng để ý đến chuyện này nữa....
Nhưng khi y nghe thấy lời nói của Long Diễm, Long Diễm đối với y nói là ”Ta chỉ muốn ngươi.”
Y không còn là người không ai cần đến nữa.... Y hữu dụng, y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-sinh-vo-dich-chi-van-tam-dieu-long/2813078/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.