” Tiểu ngốc thư, thả lỏng.”
Long Diễm hôn trụ môi Thi Văn Tâm, cắn cắn, sau đó khẽ liếm dọc theo độ cong của cánh môi.
Tiểu ngốc thư vĩnh viễn vẫn cứ ngọt như vậy, nếu không phải vì muốn y cảm thụ được sự vui vẻ cầm sắt hợp âm trong tình sự của hai người, nếu không vì hắn cảm thấy thương tiếc y từ tận đáy lòng, hắn thật muốn cử động ngón tay đang bị bao vây chặt chẽ trong nơi ấm áp kia.
Khi Long Diễm cắn môi y, Thi Văn Tâm bất giác co rút thân mình lại một chút, khi Long Diễm đưa ngón tay thứ hai vào bí huyệt thì từ từ thả lỏng cơ thể.
“Diễm —- a —–”
Thi Văn Tâm đưa tay nắm lấy bờ vai Long Diễm, cơ thể bị dị vật tiến vào cho y hoảng sợ cào lên vai hắn.
“Đau không?”
Ngón tay ở trong người Thi Văn Tâm nhẹ nhàng cao thấp di động, dần dần giảm bớt sự khô khốc chặt chẽ của nội vách tường ấm áp non mềm đang bao chặt tay hắn. Môi Long Diễm như cảm giác được Thi Văn Tâm đang khẩn trương vô cùng, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước hôn xuống từng chỗ một, trán, mũi, môi, thậm chí còn có hàng mi đang đang run nhè nhẹ của y.
” không... Không đau, ”
Thi Văn Tâm nhỏ giọng trả lời, một mặt cố gắng thừa nhận động tác của Long Diễm trên cơ thể của mình. Thật là không đau, thời điểm ngón tay Long Diễm tiến vào thân thể y thì có chút trướng trướng kỳ quái, nhưng hiện tại cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-sinh-vo-dich-chi-van-tam-dieu-long/2813100/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.