Cơn gió có thể vô tình, người lẽ nào cũng cứ như vậy vô tình? Hoa nở rồi hoa tàn, kiếp này, liệu có thể mấy lần nở rộ? Cuộc đời là một vòng xoáy, cuốn tất cả chúng ta vào một định mệnh, nhưng có thể kiếm tìm yêu thương, đâu hề dễ dàng? Người cũng giống như mưa, mưa vô tình, mưa lạnh lẽo, mưa khiến đáy lòng ta thêm lạnh. Mưa chỉ đến nhất thời, không ở lại suốt đời, ta có nên gửi gắm vào mưa toàn bộ trái tim cùng lý trí? Thiên đường là tình yêu, địa ngục cũng vẫn là tình yêu.
Một thế giới, nhưng lại mang nhiều số phận. Cuộc đời của mỗi người đều là một mảnh ghép lớn, chắp vá hết thảy mới có thể tạo thành một bức tranh hoàn mỹ.Nếu người vô tình, là ai hữu tình? Gửi gắm khúc tương tư, không muốn thoát khỏi yêu thương, chỉ muốn trầm luân mãi mãi. Giống như một bản nhạc, có lúc trầm, có lúc bổng, chính là giai đoạn của tình yêu.
Cuộc đời của mỗi người đều có rất nhiều cung bậc cảm xúc: hỉ, nộ, ái, ố, tất cả đều không thể để ta tự tạo ra, mà phải có sự tác động của ngoại cảnh. Chính vì thế, người không cần làm ta đau lòng, vì ta không muốn nếm trải cái cảm giác thê lương ấy. Có lẽ, người là hoàn mỹ, nhưng trái tim người lại không. Ta, liệu có thể giúp người?