“Thiếu Thương, ngươi ăn một chút gì đi.” Tức Hồng Lệ bưng một chén cháo đi đến.
“Nàng để đó đi, ta không đói bụng.”
“Ngươi ba ngày chưa hề ăn một chút gì, làm sao có thể không đói chứ? Ăn một ít đi, ngươi cứ như vậy cũng không phải là biện pháp.”
“Ta thật sự không muốn ăn.”
“Vậy ngươi nghỉ ngơi một chút đi.”
“Ta không mệt, ta muốn ở trong này trông chừng y.”
“Thiếu Thương, ngươi… ngươi thật sự thích y sao?”
“Đúng vậy.” Thích Thiếu Thương thâm tình nhìn chăm chú vào gương mặt tái nhợt của Cố Tích Triều.
“Các ngươi…”
“Ta biết, trận đuổi giết của ba năm trước đây, những người đã chết dưới tay y ta không thể xem như không có gì xảy đến. Chỉ là…. ta thật lòng thích y. Trước kia ta không biết tâm ý của chính mình, ta cứ không hiểu sao… y một lòng muốn đuổi giết ta, ta lại một lòng bỏ qua không truy cứu, ta thực sự rất thống khổ, ta cứ luôn tự hận mình, tại sao, tại sao ta không thể xuống tay? Lần này gặp lại, ta rốt cuộc cũng đã hiểu được, trong lòng y đối với ta không phải chỉ là sự vô tình, bằng không, với sự thông minh tài trí đó thì ta đã sớm chết ở trên tay y từ lúc nào.”
“Ba năm trước đây khi ngươi bước theo Cố Tích Triều, ta đã mơ hồ nhận ra được…”
“Hồng Lệ, thực xin lỗi! Ta…”
“Thiếu Thương, ta hiện tại có một cuộc sống vô cùng hạnh phúc. Chuyện năm đó, ta thậm chí còn muốn nói lời cảm tạ. Ta biết, Cố Tích Triều muốn cứu Vân nhi đều là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-tam-khoa/134633/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.