Tức Hồng Lệ không nói lời nào, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào Cố Tích Triều. Thừa lúc hắn bị chấn động không phòng bị, Tức Hồng Lệ ngay lập tức lợi dụng thời cơ phi đến đoạt lại đứa trẻ ôm chặt vào lòng.
Thấy Tức Hồng Lệ đã lấy lại được hài tử, Mục Cưu Bình lại một lần nữa dùng thương đâm tới.
“Lão Bát!” Thích Thiếu Thương vẫn đứng chắn trước mặt Cố Tích Triều tìm cách ngăn cản hắn.
“Đại đương gia, tại sao ngươi lại cản ta?”
“Lão Bát, ngươi không thể giết hắn. Ta đã đáp ứng thế bá nếu bắt được hung thủ nhất định đem sẽ hắn mang về Lục Phiến Môn. Huống hồ, Thiết Thủ cũng nhất định sẽ không để cho ngươi giết hắn.”
“Vậy thì mối thù của Hồng Bào tỷ cùng Lao nhị ca không được báo sao? Đại đương gia, ta không cam lòng!”
“Hừ…” Lúc này Cố Tích Triều đã thanh tỉnh trở lại. Thật không thể xem thường Tức Hồng Lệ, cư nhiên một kích đắc thủ. Còn Mục Cưu Bình vẫn là cái bộ dáng ngốc nghếch kia, suốt ngày chỉ nói đến việc báo thù.
“Tóm lại, hiện tại ngươi không thể giết y.”
“Vân nhi, Vân nhi, con mau tỉnh lại đi! Cố Tích Triều, ngươi rốt cuộc cho Vân nhi ăn cái gì, tại sao nó lại không tỉnh?”
Tức Hồng Lệ vừa dứt lời, Cố Tích Triều đột nhiên một chưởng hướng Thích Thiếu Thương đánh tới. Thích Thiếu Thương đang đưa lưng về phía Cố Tích Triều, nghe được phía sau có tiếng gió thì lập tức nghiêng người, phản công bắt được tay Cố Tích Triều áp chặt lên trên tường.
“Ah…”
Thân thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-tam-khoa/134624/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.