Năm đó Thích Thiếu Thương từng nói qua nhất định sẽ yêu thương trân trọng Tức Hồng Lệ, sớm muộn gì cũng sẽ cưới nàng về để suốt đời nâng niu, nhưng cuối cùng, hắn đã không làm được.
Nghe Mục Cưu Bình nói như thế, sắc mặt Tức Hồng Lệ bất chợt trầm xuống, mà Hách Liên Tiểu Yêu nghe xong lại giống như con sói hung hãn lập tức chuyển sang tư thế phòng vệ trừng mắt nhìn hắn.
“Tích Triều, ngươi thật sự có biện pháp giải độc cho tiểu Phi Vân?”
Nhìn đến vẻ mặt thẳng thắn thành khẩn lại không có nửa điểm trách cứ đối với y của Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều cắn chặt răng, dường như đã hạ quyết tâm mà nói:
“Ta cần máu của đứa bé kia.”
“Cần dùng máu của Vân nhi để làm gì?” Tức Hồng Lệ hoài nghi nhìn về phía Cố Tích Triều.
“Không nên hỏi nhiều như vậy, ta tự biết phải làm như thế nào.”
“Hồng Lệ, để cho Cố Tích Triều thử một lần đi.” Hách Liên Xuân Thủy cầm tay Tức Hồng Lệ dịu dàng khuyên nhủ.
“Chính là… Vân nhi hôn mê lâu như vậy, thân thể đã quá hư nhược rồi, bây giờ còn muốn lấy máu của nó, nó làm sao mà chịu đựng nổi đây?”
“Máu cũng không cần nhiều, khoảng nửa chén là đủ. Muốn làm hay không là tùy các ngươi.”
Tức Hồng Lệ nhìn về phía Hách Liên Xuân Thủy, Hách Liên Xuân Thủy nhìn nàng gật đầu.
“Được rồi, đi theo ta.”
Sau khi lấy xong máu của tiểu Phi Vân, mọi người đều theo Cố Tích Triều đi vào phòng.
“Cho ta một ngày, ngày mai các ngươi hãy đến. Còn trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-tam-khoa/134631/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.