Yêu, nhưng tất cả cũng chỉ bởi vì hận thù, không thể đến, cũng chẳng thể cưỡng cầu. Yêu, từ lâu đã trở thành một vết đao, cứa thật sâu, thật sâu vào trong trái tim của người. Yêu một người, thương một người chính là thứ cảm giác cả đời này đều không thể nào nắm bắt được. Vốn dĩ là niềm vui, không ngờ lại đau khổ như vậy. Giống như chìm trong sương mù, không tìm được lối ra.
Hạnh phúc, cớ sao lại quá mong manh? Niềm tin, cớ sao lại quá nhỏ bé? Hận thù chém giết hạnh phúc, hay hạnh phúc sẽ cảm hóa được hận thù? Câu hỏi này, khó có được một lời giải đáp hoàn mỹ! Chính vì thế, thứ nhận lại chính là sự giày vò vô hạn... Đau không? Đau! Đau đến tê tâm liệt phế, đau đến nuốt trọn tim gan! Lòng người rét lạnh.
Hận thù, che mờ đi lý trí, đánh mất đi hi vọng, xóa nhòa mọi niềm tin. Hận thù, nỗi nhớ nhung khóa chặt lại. Không thể kháng cự, lại càng không thể thuận theo. Giữa con tim và lý trí, giữa tình yêu và thù hận. Sẽ như thế nào? Một đời người không phải là dài vô tận. Một đoạn tình không phải nói đứt liền đứt. Một nỗi hận không phải nói bỏ liền có thể bỏ. Khó khăn như vậy, phải làm sao cho đúng? Phải làm sao mới có thể nhận được cái kết trọn vẹn và hoàn mỹ nhất?