“Cố Tích Triều!” Cho dù Liễu Khinh Lam có phong lưu tuấn tú, nhưng khi nhìn thấy Cố Tích Triều cũng không khỏi một phen cảm khái ngưỡng mộ trong lòng. Khuôn mặt như ngọc, chân mày dày đen nhánh, thanh y tung bay tựa thiên tiên giáng trần. Vẻ đẹp nghiêng thành đổ nước của y khiến Liễu Khinh Lam quên cả xuất chiêu, chỉ đứng yên đó ngốc lăng mà nhìn.
“Liễu môn chủ, ngài đối đãi với một đứa nhỏ chưa tới năm tuổi như vậy, truyền ra giang hồ chỉ sợ thanh danh bị sẽ không còn sạch sẽ đi!” Cố Tích Triều giận tái mặt, nhưng trong mắt Liễu Khinh Lam lại càng thập phần xinh đẹp.
“Cố công tử, danh nghe đã lâu không bằng lần này gặp mặt!” Liễu Khinh Lam tựa hồ quên mất mục đích tới đây, chiết phiến trong tay nhẹ nhàng xoay tròn.
“Nghe nói Liễu môn chủ muốn thay mặt các môn phái giang hồ bắt Cố Tích Triều ta về quy án.” Cố Tích Triều lạnh lùng tránh ánh mắt như lửa của Liễu Khinh Lam.
“Sao lại như thế được! Việc này, Lục Phiến Môn có tư cách hơn tại hạ.”
“Liễu môn chủ còn có chuyện gì nữa không?” Lúc này, Thiết Thủ lạnh lùng hạ lệnh tiễn khách.
“Tại hạ cáo từ, hôm khác lại đến.” Ánh mắt Liễu Khinh Lam vẫn dừng lại trên gương mặt Cố Tích Triều, lưu luyến quay đầu rời đi.
Cố Tích Triều chán ghét xoay người, không để ý đến bất cứ ai, bế Ngọc Tuệ nhi đi thẳng lên lầu. Bên tai Cố Tích Triều bỗng nhiên có tiếng gió vèo vèo, y theo bản năng bảo vệ Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-ngoc-tue-nhi/2245329/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.