Tiểu Oa ăn sạch chén cơm không chừa một hạt, Ngọc Tuệ nhi cao hứng nhảy cẫng lên, ôm búp bê trong tay. Thích Thiếu Thương trộm quay đi chỗ khác, sờ sờ hạt cơm nơi khóe miệng, hắn vừa chọc cười được Ngọc Tuệ nhi vừa được no bụng, cảm thấy rất đắc ý. Quay đầu lại, thiếu chút nữa va phải một người tóc quăn mặt mũi đang tối sầm, thoáng thấy ánh y mắt lóe lên một tia sát ý như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy: “Ngươi ăn sạch cơm trưa của Ngọc Tuệ nhi!”
A? Ai! Vì thế, Thích đại hiệp nhất phái anh hùng khí khái của chúng ta chỉ có ngượng ngùng đỏ mặt, rủ mi mắt, cười trừ. Lúc Thích đại hiệp còn đang không biết làm sao, chợt nhớ tới mục đích của hắn khi đến đây, giữ chặt ống tay áo Cố Tích Triều: “Tích Triều, chúng ta đi thôi!”
Cố Tích Triều không nghĩ hắn lại có phản ứng này, “Thích Thiếu Thương, ngươi bị thần kinh?”
“Tích Triều, Vô Tình bọn họ không phải đối thủ của Hàn Ngọc Môn, lại càng không phải đối thủ của các đại môn phái, bọn họ sớm muộn sẽ giao ngươi ra!”
Thân người Cố Tích Triều có chút run rẩy, lại quay đầu mỉm cười: “Làm sao ngươi biết?”
“Chẳng lẽ ngươi đoán không ra sao? Liễu Khinh Lam hôm nay tới là để bức Lục Phiến Môn không được bảo hộ ngươi nữa.”
“Ngươi cho rằng Thiết Thủ sẽ giao ta ra?” Cố Tích Triều nghiêng đầu nhìn Thích Thiếu Thương.
“Thiết Thủ… có lẽ không, nhưng Vô Tình sẽ không khoanh tay đứng nhìn Lục Phiến Môn gây thù chuốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-ngoc-tue-nhi/2245327/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.