*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Rèm xe ngựa vừa vén lên, Cố Tích Triều lên xe.
Thích Thiếu Thương xoa xoa ánh mắt nhập nhèm buồn ngủ, quan sát thấy Cố Tích Triều con ngươi đỏ hồng, vội đến gần, “Lưu luyến vậy sao? Ta còn không khóc.”
Không đáp. Hiếm khi Cố Tích Triều bị trêu chọc mà không có phản ứng như vậy. Thích Thiếu Thương ngồi thẳng người, hướng xa phu bên ngoài lớn giọng hô: “Đi thôi!”
Màn đêm buông xuống, tiếng mưa tí tách rơi trên trần xe, không khí bên ngoài lạnh hơn, ngồi trong xe ngựa cũng cảm thấy mát rượi. Thích Thiếu Thương quyết định trước hết ngụ tại khách điếm một đêm, hắn sợ Cố Tích Triều thân thể đang có quá nhiều thương tổn sẽ không chịu được hàn khí, hơn nữa Ngọc Tuệ Nhi còn nhỏ cũng sẽ cảm lạnh.
Nhẹ nhàng ôm lấy Ngọc Tuệ Nhi, tiểu tử kia sớm đã tỉnh giấc, mở to ánh mắt sáng rực nhìn quanh.
“Thúc thúc, chúng ta đi đâu?”
“Chúng ta đi du ngoạn.” Thích Thiếu Thương đặt nó đứng vững vàng trên mặt đất, xong quay lại đỡ Cố Tích Triều xuống xe ngựa. Nhìn thấy hắn giơ hai tay chờ mình, Cố Tích Triều đột nhiên do dự. Trong bóng đêm nhìn không rõ mặt y, nhưng Thích Thiếu Thương biết y nhất định đang đỏ mặt. Thích Thiếu Thương vừa kéo vạt áo Cố Tích Triều một cái, y đã lảo đảo rồi ngã xuống, chân chân thực thực tựa vào lòng Thích Thiếu Thương, mặt cơ hồ kề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-ngoc-tue-nhi/2245302/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.