Đường đi kinh thành rất xa. Dọc đường Thích Thiếu Thương đắm chìm trong mâu thuẫn, vì hắn không biết quyết định này đến tột cùng là đúng hay sai. Rời khỏi hắn, Hồng Lệ sẽ thật sự được giải thoát? Nhưng nếu không rời khỏi, hắn chắc chắn sẽ lại ngơ ngẩn cả ngày. Xoa xoa huyệt thái dương, đầu óc hắn đã bắt đầu cảm thấy choáng váng.
Truy Mệnh dọc đường ngược lại cười nói không ngừng, không chịu ngồi yên, lúc ngắm cảnh, khi bắt bướm, báo hại Thích Thiếu Thương luôn phải dừng lại chờ hắn. Trong lòng vốn sốt ruột, khó trách trên mặt cũng có chút không kiên nhẫn, nhưng Truy Mệnh coi như không thấy, vui tươi hớn hở đùa với hắn. “Thích đại ca, huynh nhìn bên kia đi!” “Thích đại ca, có sông kìa, chúng ta đi câu cá!” Thích Thiếu Thương vô phương ngăn cản, chỉ còn biết tức giận đứng chờ.
Truy Mệnh ngồi trên lưng ngựa không yên, bỗng chốc phi thân bay về phía trước, bặt tăm cả buổi. Thích Thiếu Thương không quản, nắm lấy yên cương giục ngựa của Truy Mệnh cùng chạy theo. Trong nháy mắt, Truy Mệnh lại vững vàng đáp xuống, trong tay là tiểu tước mỏ hồng lông vàng đang hót líu ríu.
“Tự nhiên đệ lại bắt nó làm gì?” Thích Thiếu Thương hỏi, đầu không quay lại.
“Cho tiểu nha đầu chơi!”
Thích Thiếu Thương nhớ lại chuyện Truy Mệnh nói hôm qua, vì ngại Hồng Lệ đang ở đó, hắn cũng không tiện hỏi, bây giờ cuối cùng có thể hỏi cho rõ.
“Đệ không phải không thích tiểu nha đầu đó sao?”
“Nhưng mấy ngày không gặp thì thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-ngoc-tue-nhi/2245339/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.