Chương trước
Chương sau
“Nhị sư huynh!” Thanh âm của Truy Mệnh đột nhiên vang lên, hẳn là đã rong chơi thỏa thích mới trở lại Lục Phiến Môn đây mà! Truy Mệnh vừa xông vào đã thấy Thích Thiếu Thương ngồi trong đại sảnh, trên mặt lộ vẻ vô cùng kinh ngạc.

“Ai da, Thích đại ca, huynh hại chết đệ, đệ còn tưởng huynh bị người ta bắt đi rồi đó?”

Thích Thiếu Thương không chút hoang mang tiếp tục uống trà. Nói mà không biết xấu hổ, là ai tối hôm qua bỏ hắn một mình trên đường kia chứ? Bị bắt đi? Đệ không phải cướp hết tiền của ta sao?

“Lễ vật mua được chưa? Tiền đủ không?”Thích Thiếu Thương cười, vẻ mặt vô hại.

Truy Mệnh lúng túng, nhìn xung quanh, cười hắc hắc đến bên cạnh Thích Thiếu Thương: “Thích đại ca không sao là tốt rồi, Truy Mệnh nhất định báo thù cho huynh!” Quay lưng về phía Vô Tình và Thiết Thủ, Truy Mệnh dẩu môi nháy mắt với Thích Thiếu Thương.

“Truy Mệnh, mấy ngày nay đệ đi đâu? Sao ta không thấy bóng dáng của đệ!” Thanh âm Vô Tình lạnh lùng vang lên.

“Đệ ~ a ~ đệ đi tra án!” Truy Mệnh ấp a ấp úng.

“Tra án? Tra được cái gì?” Vô Tình không ngẩng đầu, thổi thổi lá trà trong chén.

“Đại sư huynh, huynh biết không? Hàn Ngọc Môn ra tay rồi!”

“Cái gì?” Vô Tình biến sắc, buông chén trà xuống.”Liễu môn chủ đã hứa sẽ không ra tay trước!”

“Hừ! Đâu chỉ ra tay trước, hắn còn muốn xuống tay lấy mạng chúng ta!” Truy Mệnh cuối cùng tìm được lý do chứng minh mấy ngày nay không có đi chơi lung tung.

“Cái gì?” Vô Tình đập bàn.

“Thích đại ca có thể chứng minh. Trên đường, Hàn Ngọc Môn dung phi tiêu Lạc Diệp tẩm độc đánh lén chúng ta!”

“Thích huynh, việc này là thật sao?” Vô Tình gấp giọng hỏi.

“Quả thật có người đánh lén, cũng dùng phi tiêu Lạc Diệp, nhưng ta không biết có phải là người của Hàn Ngọc Môn hay không.” Thích Thiếu Thương nói.

“Ngoài người của Hàn Ngọc Môn, còn ai có thể dùng phi tiêu Lạc Diệp? Để đệ đi dẹp tan hang ổ của bọn chúng!” Truy Mệnh bất bình chực xoay người đi.

“Truy Mệnh, câm miệng! Có một số việc không đơn giản như đệ nghĩ đâu!” Vô Tình quát.

Truy Mệnh mếu máo, khoanh tay không nói gì.

“Đúng vậy, Truy Mệnh, nếu không rõ chân tướng đã cùng Hàn Ngọc Môn quyết đấu, chúng ta sẽ không có được sự đồng tình của võ lâm đồng đạo, tứ cố vô thân!” Thiết Thủ nói.

Vô Tình nhìn Thiết Thủ, chìm vào trầm mặc.

Ăn cơm chiều xong, Thích Thiếu Thương lên lầu. Thiết Thủ nói, Lục Phiến Môn vĩnh viễn dành một phòng cho Thích Thiếu Thương. Sáu mươi tám bước, không hơn không kém, ngẩng đầu, chính là phòng của hắn. Đang định đẩy cửa đi vào, đột nhiên nghe một tiếng cười trong trẻo, lại là Ngọc Tuệ nhi!

“Phụ thân ~ phụ thân! Ngọc Tuệ nhi lạc mất người ~ người lo lắng ra sao?” Tiểu nha đầu mồm miệng nhanh nhảu.

Không trả lời.

“Phụ thân ~~” Ngọc Tuệ nhi dài giọng nũng nịu.

“Đúng như con nói, ăn không ngon ngủ không yên!” Cố Tích Triều nghiêm túc trả lời.

Xuyên qua khe cửa, Thích Thiếu Thương thấy Ngọc Tuệ nhi đang cầm một chiếc bánh đậu xanh trong tay, ngồi trong lòng Cố Tích Triều, vẻ mặt đắc ý. Mà Cố Tích Triều, đang tỉ mỉ tết mái tóc đen nhánh của nó trên đỉnh đầu, lại dùng lụa hồng buộc lại ở ngang tai. Ngọc Tuệ nhi lúc lắc ngâm nga một bài đồng dao.

“Đừng lộn xộn! Phụ thân làm sao thắt tóc cho con!” Cố Tích Triều mất kiên nhẫn.

Ngọc Tuệ nhi mếu máo, cái bánh đậu xanh trong tay rơi xuống đất, nước mắt lưng tròng: “Phụ thân, người thật sự ~ giận Ngọc Tuệ nhi sao?”

Khe khẽ thở dài. Cố Tích Triều buộc chặt dải lụa hồng, hai búi tóc đáng yêu được chải rất đẹp. Y vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, “Phụ thân không giận…” Sau đó là im lặng.

Thích Thiếu Thương dựa vào tường. Tích Triều, thay đổi sao? Tích Triều, có phải còn chưa quên Vãn Tình?

“Đại đương gia, ngươi bắt đầu nghe lén người khác từ khi nào vậy?”

“Hơ ~” Cái gì cũng không qua được mắt y a! Thích Thiếu Thương thở dài, cắn răng, đẩy cửa.

Vào phòng, Cố Tích Triều đang ngồi ngay ngắn trên giường nhìn hắn. Ngọc Tuệ nhi ăn mặc đẹp đẽ đang ngồi trên đùi y trượt xuống, chạy đến ôm lấy chân Thích Thiếu Thương: “Thúc thúc, ôm một cái ~ ”

“Ngọc Tuệ nhi! Con đi chơi đi! Để người lớn nói chuyện!” Cố Tích Triều mặt không biến sắc nói.

Ngọc Tuệ nhi sợ hãi quay đầu lại nhìn Cố Tích Triều, lại nhìn Thích Thiếu Thương, khẽ đi ra ngoài.



Thích Thiếu Thương đứng ở cửa, không biết nên nói gì.

“Đại đương gia muốn ta phải dọn ghế cho ngươi ngồi sao?”

“Ách ~ Không cần.” Thích Thiếu Thương đi đến trước bàn ngồi xuống. Chén trà đặt ở trên bàn.

“Ngươi, mấy năm nay ~ có khỏe không?” Thích Thiếu Thương thật sự không biết nên mở đầu như thế nào. Nhớ năm đó, hắn có thể dứt khoát dõng dạc bắt chuyện: “Vị thư sinh này quả là nhất biểu nhân tài, khí vũ bất phàm!”

“Cũng khỏe, sao? Chẳng lẽ lại không khỏe?” Cố Tích Triều ung dung nhìn hắn.

“Ta là nói ~ khụ ~” Hắn bỗng nhiên cảm thấy khát nước, nâng chén nhấp một ngụm trà.

“Nóng!” Cố Tích Triều vẫn không ngẩng đầu lên.

Môi đỏ ửng, tê liệt, trà quả thật rất nóng a. Đặt chén trà xuống, Thích Thiếu Thương bình tĩnh trở lại.

“Ngọc Tuệ nhi… là… Vãn Tình…~ ”

“Đúng vậy, là nữ nhi của ta và Vãn Tình!”

“A, rất giống Vãn Tình cô nương!” Thích Thiếu Thương thuận miệng nói.

“Cũng giống ta!”



“Ngươi không sao chứ?” Thích Thiếu Thương khó khan lắm mới gom đủ dung khí.

“Ta có thể có chuyện gì?!!!”

“Cố Tích Triều, nếu ngươi có chuyện gì, tốt nhất là tiếp nhận hảo ý của người khác! Không nên cứ cự tuyệt!” Thích Thiếu Thương nâng giọng. Kiêu hãnh của người này khiến hắn lưu luyến, nhưng những lời đó cứ như lưỡi dao sắc bén cứa vào tim gan hắn vậy.

Nói xong, Thích Thiếu Thương đứng lên đi ra ngoài.

Cố Tích Triều ngồi trên giường, nhìn chén trà trên bàn vẫn còn bốc khói, thở dài.

Thích Thiếu Thương thong thả bước ra sân, hắn bỗng nhiên muốn uống rượu vô cùng, một loại rượu nóng đến cháy tâm can, Pháo Đả Đăng!

“Thích đại ca, huynh đi đâu vậy?” Truy Mệnh gọi to.

“Đi uống rượu không?”

Hội Xuân tửu lâu nổi tiếng với rượu ngon mỹ nữ. Hai vị cô nương xinh đẹp đứng bên cạnh lại giống hai tượng binh mã, bởi Thích Thiếu Thương căn bản không cho các nàng tới gần. Thích Thiếu Thương trong nháy mắt đã uống ba vò rượu, đến Truy Mệnh cũng phải trợn tròn mắt. Đừng uống rượu như uống nước lạnh, có được không? Quá lãng phí rồi!

“Một chút hơi nóng cũng không có! Không bằng Pháo Đả Đăng!” Thích Thiếu Thương ném vò rượu thứ tư xuống đất, ngay lập tức gục xuống bàn bất tỉnh nhân sự.

“Ai, vậy là sao? Ta rốt cuộc là cùng huynh uống rượu hay ngồi đây làm cảnh đây?” Truy Mệnh bất đắc dĩ lắc đầu.

“Không cần đệ đỡ! Ta tự đi, ta có thể tìm được phòng! Thiết Thủ có nói, Lục Phiến Môn vĩnh viễn dành một phòng cho Thích Thiếu Thương này!” Truy Mệnh cố gắng đỡ Thích Thiếu Thương lảo đảo trở về Lục Phiến Môn. Lúc về tới, trong đại sảnh đã không còn ai. Mà sau khi Truy Mệnh thắp đèn lên, cả bóng dáng Thích Thiếu Thương cũng không thấy đâu nữa.

“Kỳ quái! Người này thật đúng là danh bất hư truyền, quả nhiên có thể tự tìm được đường!”Truy Mệnh ngáp một cái, về phòng mình ngủ.

Bên dưới cái bàn ở đại sảnh, Thích Thiếu Thương đứng lên xoa đầu.

“Ta nói rồi, ta có thể tự tìm tới phòng của mình! Sáu mươi lăm, sáu mươi sáu, sáu mươi bảy, sáu mươi tám, tới rồi!” Ngẩng đầu, quả nhiên cửa đã ở trước mắt, ngay lập tức đi vào.

“Thích Thiếu Thương! Ngươi cút ngay! Ngọc Tuệ nhi mới vừa ngủ!”

“Thực xin lỗi, ta nhầm, ta quay về ngay ~” —— “Rầm!!!” Lại một tiếng động.

“Thích Thiếu Thương, ngươi đừng giả vờ say! Đi ra ngoài!” Cố Tích Triều biết tửu lượng của Thích Thiếu Thương, Pháo Đả Đăng nóng như vậy hắn còn không say, trong kinh thành làm gì có rượu nào dữ dội hơn Pháo Đả Đăng?

Không có phản ứng.Thích Thiếu Thương nằm trên mặt đất không động đậy.Cúi xuống nhìn, thấy hắn mặt đỏ bừng, hô hấp nặng nề, toàn thân dính đầy đất cát, trên đầu còn bị rách một đường đang rướm máu ra. Xem ra hắn thật sự có uống rượu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.