“Nhị sư huynh!” Thanh âm của Truy Mệnh đột nhiên vang lên, hẳn là đã rong chơi thỏa thích mới trở lại Lục Phiến Môn đây mà! Truy Mệnh vừa xông vào đã thấy Thích Thiếu Thương ngồi trong đại sảnh, trên mặt lộ vẻ vô cùng kinh ngạc.
“Ai da, Thích đại ca, huynh hại chết đệ, đệ còn tưởng huynh bị người ta bắt đi rồi đó?”
Thích Thiếu Thương không chút hoang mang tiếp tục uống trà. Nói mà không biết xấu hổ, là ai tối hôm qua bỏ hắn một mình trên đường kia chứ? Bị bắt đi? Đệ không phải cướp hết tiền của ta sao?
“Lễ vật mua được chưa? Tiền đủ không?”Thích Thiếu Thương cười, vẻ mặt vô hại.
Truy Mệnh lúng túng, nhìn xung quanh, cười hắc hắc đến bên cạnh Thích Thiếu Thương: “Thích đại ca không sao là tốt rồi, Truy Mệnh nhất định báo thù cho huynh!” Quay lưng về phía Vô Tình và Thiết Thủ, Truy Mệnh dẩu môi nháy mắt với Thích Thiếu Thương.
“Truy Mệnh, mấy ngày nay đệ đi đâu? Sao ta không thấy bóng dáng của đệ!” Thanh âm Vô Tình lạnh lùng vang lên.
“Đệ ~ a ~ đệ đi tra án!” Truy Mệnh ấp a ấp úng.
“Tra án? Tra được cái gì?” Vô Tình không ngẩng đầu, thổi thổi lá trà trong chén.
“Đại sư huynh, huynh biết không? Hàn Ngọc Môn ra tay rồi!”
“Cái gì?” Vô Tình biến sắc, buông chén trà xuống.”Liễu môn chủ đã hứa sẽ không ra tay trước!”
“Hừ! Đâu chỉ ra tay trước, hắn còn muốn xuống tay lấy mạng chúng ta!” Truy Mệnh cuối cùng tìm được lý do chứng minh mấy ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-ngoc-tue-nhi/2245334/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.