Thích Thiếu Thương cau mày đi trong hành lang nhỏ hẹp, từ cửa sổ thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười dâm đãng của nam nhân cùng tiếng rên rỉ không dứt của nữ nhân, khiến mặt hắn đỏ bừng. Thực không biết khi còn trẻ làm sao hắn chịu được loại không khí này nữa?
“Ta đi ra ngoài hít thở không khí một chút!” Một cô gái đột nhiên lao ra từ phòng đối diện, cười đến không thở được, nhìn thấy Thích Thiếu Thương đang sửng sốt, lập tức dừng lại đánh giá hắn. Bị ánh mắt nàng nhìn chòng chọc thực không thoải mái, Thích Thiếu Thương ho khan.
“Tử Yên cô nương ở đâu?” Nghe hắn hỏi vậy, cô gái kia sắc mặt nhất thời trở nên u ám, lạnh nhạt bĩu môi hất mặt về phía phòng bên cạnh, vén màn đi vào.
Lòng căng thẳng, Thích Thiếu Thương do dự đứng ngoài cửa. Cuối cùng, hắn cũng nhẹ nhàng theo lan can nhảy lên nóc nhà nhìn vào bên trong. Trong phòng bày biện thực tinh xảo, không có cảm giác dung tục của thanh lâu. Trên bàn là lư xông hương trầm, bên cạnh bày một cây đàn cổ lịch sự tao nhã, nhìn cứ cảm thấy quen mắt, bỗng nhiên tỉnh ngộ: cây đàn kia và đàn của Cố Tích Triều, từ hình dạng đến màu sắc đều giống nhau như đúc, chỉ có hoa văn đơn giản hơn một chút. Bức màn mỏng manh phớt hồng rủ xuống đất, bên trong thấy thấp thoáng một người đang nằm. Đang lúc Thích Thiếu Thương thầm trách mình rình mò xem nữ nhân người ta ngủ, thì một bóng thanh sam đột ngột xuất hiện. Cố Tích Triều bước vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-ngoc-tue-nhi/2245312/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.