Năm Nghiêm Tử Chu lên 15 tuổi, được sự khích lệ của gia đình và mọi người nơi đây cậu đã thi và đỗ đạt Trạng Nguyên. Nhưng cũng từ đó cậu biến thành đồ chơi trong mắt của đương kim hoàng thượng Chu Viêm Minh. Hắn buộc cậu phải làm việc trong triều và nêu ra đủ lí do để sắp xếp cho cậu ở trong cung của hắn. Hắn đêm, hắn ra sức chà đạp cậu. Từ tận cùng trong dục vọng mà sinh ra yêu, cũng vì quá yêu nên hận. Chu Viêm Minh chà đạp cậu không thương tiếc. Chính vì vậy mà dù cậu có nhường nhịn hắn bao nhiêu thì hắn càng làm khó cậu bấy nhiêu. Hắn cho rằng hắn chỉ muốn cậu chiếm được cậu, sự dục vọng trong cậu. Hắn chỉ biết chiếm đoạt cậu về thể xác lẫn tinh thần. Nhưng hắn lại không nhận ra được là hắn đang dần yêu cậu.
Sự có mặt của cậu giống như là thói quen không thể thiếu của hắn. Cậu rất đau khổ vì tình yêu của cậu không những không được hắn công nhận mà còn ra sức dày vò cậu. Nhưng hắn là đương kim hoàng thượng của một nước thì cậu có thể làm gì được chứ.
Và rồi cậu quyết định bỏ đi một nơi thật xa để hắn không thể tìm ra được. Ngày cậu bỏ đi, hắn mới nhận ra là hắn đã yêu cậu rất nhiều chỉ là do hắn không biết và cũng không quan tâm. Hắn cho người lục khắp nơi để tìm cậu nhưng không tìm ra. Hắn rất đau khổ, hằng ngày hắn chỉ biết uống rượu không quan tâm đến việc triều chính. Nhưng đến khi mẫu thân hắn đến tạt thau nước rửa chân vào mặt hắn và giải thích cho hắn hiểu thì hắn không còn uống rượu nữa mà quan tâm đến triều chính. Đến 3 năm sau, khi hắn đang đi khảo sát ở ngoài cùng thì gặp được cậu. Hắn vội chạy đến ôm cậu và xin cậu tha thứ. Vì tình cảm của mình với hắn không thay đổi nên cậu chấp nhận theo hắn về cung.