Đông Tụ rời đi, người trong cung chẳng ai hầu hạ Tiểu Chu thật tốt. Chu Viêm Minh liền nghĩ muốn đem Thúy Nữ tiến cung. Tiểu Chu lại nói: “Thúy Nữ cùng Nghiêm An tình đầu ý hợp, không nên chia rẽ bọn họ, hãy chọn ngày tốt để bọn họ thành thân.”
Chu Viêm Minh cười nói: “Nhìn ngươi cứ như cha của nàng vậy.”
Tiểu Chu nói: “Cho dù là nô tài, cũng không thể bừa bãi tự nhận là cha người ta được.”
Nói giỡn là nói giỡn, còn sự tình kia thì lại lo thật chu toàn. Đến ngày vui, Chu Viêm Minh hồi cung, gặp Tiểu Chu ngồi đó hứng khởi nói: “Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, không bằng đi xem náo nhiệt đi.”
Tiểu Chu tỏ vẻ không hứng thú: “Tội gì đi quấy nhiễu chuyện tốt của người ta.”
Chu Viêm Minh nói: “Ăn mặc nhẹ nhàng chút, không kinh động bọn họ là được.”
Tiểu Chu vẫn dửng dưng, bị Chu Viêm Minh lôi đi, thay sam y nguyệt sắc. Chu Viêm Minh cao hơn y nửa cái đầu, vừa giúp y mặc xong quần áo liền đem y ôm vào lòng.
Tiểu Chu là quan văn, không biết cưỡi ngựa. Chu Viêm Minh nói: “Đi ngựa rất tiện, ngươi không đi được thì phải làm sao đây?”
Tiểu Chu nói: “Không đi nữa là được.”
Chu Viêm Minh cười: “Trẫm đành phải hạ mình, cùng ngươi cưỡi một con.”
Tiểu Chu nói: “Thật ủy khuất cho Hoàng Thượng.”
Chu Viêm Minh cười to, xoay người lên ngựa, mũi chân thúc bụng ngựa, ngựa liền chạy thật xa.
Tiểu Chu chỉ cảm thấy hai bên cảnh vật bay vút qua, nếu không phải Chu Viêm Minh đỡ phía sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-dai-khoc-hinh/778/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.