Hắn ra lệnh một tiếng, hai cung nhân kia vung roi đánh Đông Tụ. Đông Tụ kêu thảm dưới đất, nhất thời huyết nhục bay tứ tung, toàn bộ dính trên sàn nhà.
Chu Viêm Minh ép Tiểu Chu mở mắt, ôn nhu nói: “Không phải ngươi rất thích cảnh này sao? Ngươi xem —— chỉ có loại đồ chơi này mới khiến ngươi có cảm giác phải không?”
Tiểu Chu khó khăn mở mắt, mặt đất kia nhuộm hồng những vệt máu tươi kiều diễm, sao lại có thể đỏ đến thế, hoàn toàn không có đạo lý, y hô hấp ngày một khó khăn. Chu Viêm Minh ghé vào lỗ tai y nhẹ nhàng nở nụ cười: “Thư thái đi. Trẫm đã sớm biết, ngươi cũng nên hiểu, ngươi là một con quái vật, ngươi muốn chạy đến đâu đây? Ai có thể thỏa mãn ngươi? Đến chỗ nào —— ngươi cũng trở thành một con quái vật khát máu! Ngươi lại nghĩ ngươi là cái gì?”
Tiểu Chu chợt lớn tiếng thét, nghe thật thê lương. Chu Viêm Minh ôm y, không để cho y chạy mất, ngón tay Tiểu Chu bấu chặt cánh tay hắn đến nỗi chảy máu. Hắn cũng chỉ cười lạnh không chịu buông tay. Tiểu Chu điên cuồng cắn hắn, liều mạng muốn thoát khỏi gông cùm của hắn, nhưng lực của hắn quá mạnh, cho dù dùng hết sức lực cả đời thì y cũng không phải đối thủ của hắn. Tiểu Chu chỉ cảm thấy trong lòng nổi lên một trận hoang mang, đột nhiên hét to một tiếng, hai mắt trừng trừng nhìn hắn. Hồi lâu, thân mình ngả về phía sau, sức cùng lực kiệt đích ngất lịm đi!
…………………………..
Chu Viêm Húc chua xót nở nụ cười: “Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-dai-khoc-hinh/775/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.