Hai người đang ở trong phòng, gã sai vặt liền tiến vào thông báo, nói là có khách đang đợi.
Nghiêm An trầm mặt nói: “Không phải đã phân phó các ngươi, nói thiếu gia có bệnh trong người không thể gặp khách sao?”
Gã sai vặt trả lời: “Đã nói, nhưng người nọ không nghe, lại còn nổi giận.”
Nghiêm An nói: “Thật vô lễ, mặc kệ người nào, đuổi hết ra ngoài đi!”
Gã sai vặt định đáp lời thì nghe một người cười vang: “Sao, ngay cả trẫm cũng muốn đuổi ra sao?”
Nghiêm An cả kinh, trong thiên hạ người tự xưng là “trẫm” ngoài Chu Viêm Minh còn có người nào nữa.
Một nam tử tuổi trẻ cao gầy bước vào, mặc trường bào nguyệt sắc, thắt lưng Bát Bảo lưu ly, mặt như ngọc, mày kiếm mắt sao, quả là ngọc thụ lâm phong!
Nghiêm An vội quỳ xuống: “Nô tài khấu kiến Hoàng Thượng.”
Chu Viêm Minh cười nói: “Đứa trẻ này cũng thật thông minh, khó trách chủ tử nhà ngươi lại ưu ái.”
Tiểu Chu muốn đứng lên, Chu Viêm Minh đè y lại, nói: “Cũng không phải ở trong cung, không cần để ý lễ nghi” Thuận tay kéo áo ngủ bằng gấm của y lên hỏi “Chân ngươi đỡ chưa?”
Tiểu Chu đáp: “Phiền Hoàng Thượng lo lắng, đã đỡ nhiều rồi.”
Chu Viêm Minh nói: “Tuyết liên kim thiềm cao kia quả nhiên tác dụng rất tốt”
Nghiêm An một thân đổ mồ hôi lạnh, lại nghe Tiểu Chu thản nhiên nói: “Thuốc Hoàng Thượng ngự ban, tất nhiên công dụng không ngờ.”
Chu Viêm Minh cười to: “Không biết là ngươi có thể nói ra những lời này, mới ăn trúng thuốc gì sao?”
Cầm bát thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-dai-khoc-hinh/764/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.