Tiểu Chu vẫn như cũ, thường lui tới phân phó công việc cho hắn. Nghiêm An cũng như trước, lo chu đáo mọi việc, chỉ là một mảnh tâm này đã nguội lạnh rồi.
Một ngày, Tiểu Chu từ nha môn bước ra, gặp tiểu công công Phúc Hỉ chờ trước cửa từ sớm, trưng ra nét cười khó hiểu, nói: “Nghiêm đại nhân, Hoàng Thượng cho mời.”
Tiểu Chu sao lại không hiểu chuyện gì diễn ra, nhưng dù sao cũng không thể không đi. Y không nhiều lời, ngoan ngoãn theo vào cung.
Phúc Hỉ trời sinh tính khéo đưa đẩy, thường giúp các vị cung nhân lo chuyện, cửa ngầm ngõ nhỏ nào trong cung cũng đều biết hết, trên đường đi không thấy một bóng người, cứ thế tới tận tẩm cung hoàng đế.
Chu Viêm Minh sáng sớm đã phân phó người chuẩn bị quần áo, bày sẵn rượu và thức ăn. Thấy Tiểu Chu theo chân Phúc Hỉ chậm rãi tiến đến định hành lễ, hắn cười nói: “Được rồi, miễn cái nghi thức phiền hà chết người này đi, lại đây, để trẫm nhìn một cái.”
Tiểu Chu là quan văn ngũ phẩm, ngày thường chẳng thể có cơ hội diện kiến long nhan. Chu Viêm Minh việc nước bận rộn, mấy tháng không gặp cũng phải chuyện lạ Tiểu Chu đầu mới vừa chạm đất, liền bị Chu Viêm Minh một phen kéo vào trong ngực, vỗ hai má y cười nói: “Gầy đi nhiều lắm, có phải vì trẫm không gọi ngươi tới, nên ngươi không có cả tâm trạng ăn cơm?”
Tiểu Chu làm quan đã nhiều năm, biết rõ hôm nay khó nói chuyện đạo lý. Người kia có thể vừa ôn nhu dịu dàng đấy, nhưng thoắt cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-dai-khoc-hinh/767/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.