Chương trước
Chương sau
Chu Viêm Húc thân nhàn vương, cả ngày chẳng có chuyện gì làm, thường cùng người dưới đánh bài. Tiểu thiếp cũng là từ vương phủ khác tới, liền hỏi Chu Viêm Húc: “Vương gia, quận chúa nhà thiếp muốn thành thân.”
Chu Viêm Húc làm sao nhớ rõ quận chúa nhà nàng là ai, hàm hồ lên tiếng nói: “Là chuyện tốt.”
“Vâng, quận chúa rất vui mừng. Là Ương Vương gia năn nỉ Hoàng Thượng hồi lâu, người mới đồng ý nói với Cảnh đại nhân.”
Chu Viêm Húc nói: “Hoàng huynh cũng thật sự là nhiều …khoan? Cái gì? Cảnh đại nhân? Cảnh đại nhân nào?”
Tiểu thiếp ngạc nhiên nói: “Còn có Cảnh đại nhân nào, tất nhiên là đương triều nhất phẩm, Vương gia thường hay nhắc đến Cảnh đại nhân đó thôi.”
Chu Viêm Húc đẩy bàn đứng lên: “Chuyện này là sao?”
Tiểu thiếp kia hoảng sợ: “Có chỗ nào không được?”
Chu Viêm Húc vỗ bàn giận dữ hét: “Tất nhiên không được, Cảnh Loan Từ là trích tiên (tiên bị đầy),quận chúa ngươi miệng rộng mắt lé chân to sao có thể xứng với hắn?”
Tiểu thiếp lúng ta lúng túng hồi lâu mới nói: “Nhật Quang quận chúa Vương gia cũng đã gặp qua, là đệ nhất mỹ nữ đương thời, ngài cũng đã buột miệng khen nàng nàng là băng tuyết chi tư, sao có thể quên?”
“Chó má!” Chu Viêm Húc giậm chân nói “Nàng không lấy chồng sẽ không sao, gả cho người đó sẽ thành một đống phân chó!”
Tiểu thiếp nghe hắn mắng lời thô tục, thấy hơi kì lạ, nhưng tinh tế dò xét tư vị lời nói này, bất giác thất thanh nói: “Chẳng lẽ Vương gia ngài —— cũng âm thầm yêu mến quận chúa?”
Chu Viêm Húc nhe răng cười nói: “Ngươi không hiểu được đâu ! Phải, bổn vương gia yêu nàng đến mức nổi điên, nếu nàng dám làm vậy, ta sẽ bóp chết nàng.”
Tiểu thiếp kia thấy hắn thần sắc khủng bố, sợ tới mức không dám lên tiếng nữa. Chu Viêm Húc lập tức phân phó người nhà chuẩn bị xe, chỉ hận không thể hóa làm một cơn khói nhẹ hướng thẳng vào trong cung.
Chu Viêm Minh nhiều ngày ngủ lại ngự thư phòng, lười đến chỗ các tần phi, trong lòng phiền muộn, nhưng cũng không thể bởi vậy mà bỏ bê chính sự, cầm một con dấu  ở trong phòng phê duyệt, chợt nghe bên ngoài một trận huyên náo, tiểu thái giám chạy vào như lửa cháy tới nơi: “Nguy… Hoàng Thượng, Trấn nam Vương gia hắn hắn … hắn”
Tiểu thái giám chưa nói hết câu, Chu Viêm Húc đã bổ nhào dưới chân Chu Viêm Minh: “Hoàng Thượng, hoàng huynh, hoàng ca ca … đệ nguy rồi…”
Chu Viêm Minh sao không biết tại sao hắn làm như chết đuối vớ được cọc, cố ý trịnh trọng muốn ra tay giúp đỡ: “Nói gì vậy, có ai khi dễ ngươi, trẫm thay ngươi ra mặt là được, tội gì phải mang cái sắc mặt dọa người này.”
Chu Viêm Húc dị thường ủy khuất nhìn hắn: “Hoàng huynh rõ ràng là biết rồi.”
Chu Viêm Minh nói: “Là vì Cảnh Loan Từ?”
Chu Viêm Húc nghiến răng nghiến lợi: “Hắn nếu dám cưới lão bà, đệ sẽ đâm đầu vào trụ cẩm thạch trên điện Thái Hòa mà chết!”
Chu Viêm Minh nói: “Bất hiếu, vô vị, ngươi vài lần phá hôn sự của y, ngươi nghĩ y muốn Cảnh thị đoạn tử tuyệt tôn sao?”
Chu Viêm Húc nói: “Đệ mặc kệ, hoàng huynh, nếu huynh không thuận theo đệ, hôm nay đệ sẽ quỳ gối ở nơi này không đứng dậy.”
Chu Viêm Minh vẫn ngồi ở chỗ cũ, tiện tay cầm một quyển tấu chương nói: “Tùy ngươi thôi, ngươi cứ việc quỳ, trẫm còn có chính sự, chờ quỳ đủ lâu thì về phủ làm trách nhiệm của mình đi.”
Chu Viêm Húc vừa nghe lời này, rõ ràng là không có đường sống, trong lúc nhất thời bi thương, ngã chổng vó trên mặt đất: “Hoàng Thượng, thần đệ đã là người chết, cũng không phiền Hoàng Thượng vì thần đệ mà nhặt xác, sau này nghĩ tới trong ngự thư phòng có cốt nhục của thần đệ, thần đệ sẽ phù hộ cho hoàng huynh thiên thu muôn đời, giang sơn vững bền, thần đệ cũng liền cảm thấy mỹ mãn.”
Chu Viêm Minh bị hắn nói một phen, tức cũng không được mà cười cũng không xong, oán hận chỉ hắn nói: “Sao có thể như vậy, khó trách Cảnh Loan Từ tránh mặt ngươi, mặt mũi của trẫm cũng vì ngươi mà mất hết!”
Chu Viêm Húc đứng lên: “Hoàng huynh nói xem, họ Cảnh kia có gì đặc biệt hơn người, nhưng lại dám không để Vương gia đệ vào mắt. Càng như thế, hoàng huynh càng phải nên làm khó y mới phải, y muốn cưới lão bà, trên đời này sao có thể có chuyện dễ dàng đến thế!”
Chu Viêm Minh tức giận đạp hắn một cước nói: “Cảnh Loan Từ luôn luôn cương trực, gặp kẻ ranh ma như ngươi, y thực sự là kiếp này đen đủi!”
Chu Viêm Húc vui vẻ ra mặt: “Nói như vậy, hoàng huynh đồng ý sao?”
Chu Viêm Minh phất tay nói: “Mau cút đi, nhìn ngươi khiến trẫm phát hoảng.”
Chu Viêm Húc vui đến mức quên cả tạ ơn, hoan hô một tiếng, vội chạy ra ngoài phòng, chỉnh lại trang phục rồi đi thẳng đến chỗ Cảnh Loan Từ, hô một tiếng ôm cổ y: “Ha ha, ngươi đừng mộng tưởng hão huyền, có ta ở đây một ngày, ngươi liền một ngày không cưới được lão bà!”
Cảnh Loan Từ đi theo hắn vài bước, nhưng không giận, chỉ thở dài nói: “Có lẽ kiếp trước ta thiếu nợ ngươi.”
Chu Viêm Húc một mặt lôi kéo y ra khỏi cung, một mặt cười khanh khách nói: “Ngươi cũng thật là luẩn quẩn, nữ nhân kia có gì tốt?”
Cảnh Loan Từ nói: “Ngươi chỉ nói người mà không nghĩ đến mình, nữ nhân không tốt, sao ngươi lại nạp một phòng đầy tiểu thiếp?”
Chu Viêm Húc nhất thời nghẹn lời, hồi lâu mới nói: “Ta chỉ yêu ngươi, các nàng cũng bất quá chỉ là theo ta làm bạn, để giải buồn thôi.”
Cảnh Loan Từ nói: “Ngươi là Vương gia, có một ngàn tám trăm vị hồng nhan cũng không đủ. Cảnh Loan Từ ta có lẽ chỉ có thể cả đời hướng Phật.”
Chu Viêm Húc vội la lên: “Ta không cho ngươi làm hòa thượng.”
Cảnh Loan Từ thản nhiên nói: “Không phải làm hòa thượng, chẳng lẽ —— ta làm  ni cô được sao?”
Chu Viêm Húc trợn mắt há mồm, một lúc lâu sau cắn chặt răng nói: “Bỏ đi, hôm nay Vương gia ta sẽ mang ngươi đi Thúy Hồng Lâu mở rộng kiến thức!”
Cảnh Loan Từ đỏ mặt: “Là mệnh quan đương triều sao có thể đến chỗ xấu xa đó.”
Chu Viêm Húc nói: “Ngươi không hiểu rồi, nữ nhân tuyệt vời nhất chính là các cô nương ở thanh lâu, tiểu thư khuê các có gì tốt, nằm ỳ ra đó, hoàn toàn mặc kệ ngươi muốn làm gì thì làm.”
Cảnh Loan Từ bị hắn nói tới mức mặt đỏ bừng, nhưng trong lòng cũng thực tò mò, hơn nữa y chưa kịp từ chối, lúc này mới về tới vương phủ thay y phục hàng ngày, đã bị túm vào Thúy Hồng Lâu.
Thúy Hồng Lâu không thể so với chỗ của y, nhưng cũng không phải là nơi tìm vui bình thường. Lão bản của Thúy Hồng Lâu là Hồ Mĩ Nương từng cùng tiên hoàng Chu Phóng có một đoạn nhân duyên, Chu Phóng cũng từng có ý niệm đưa nàng vào cung, nào biết Hồ Mĩ Nương lại nói: “Làm phi tử sao có thể khoái hoạt như kĩ nữ.”
Đợi khi Chu Viêm Minh đăng cơ, Hồ Mĩ Nương cũng đã già, cũng không muốn cùng nàng so đo. Thúy Hồng Lâu lại bởi vậy danh thanh đại chấn.
Chu Viêm Húc cùng lão bản nương hiện giờ có quen biết, liền chỉ Cảnh Loan Từ nói: “Vị huynh đệ này là lần đầu đến, ngươi kiếm ai thủ đoạn cao siêu đến bồi y, diện mạo cũng phải đẹp, tính tình phải dịu ngoan chút.”
Lão bản nương cười nói: “Đó là chuyện tất nhiên, Chu thiếu gia đã phân phó, chúng ta dám không nghe sao.”
Hai người cùng đi ra, Cảnh Loan Từ cũng muốn cùng đi ra ngoài, Chu Viêm Húc cười đẩy y lên giường: “Ngươi là tân lang, sao không đợi tân nương tử đến, mà bản thân mình lại bỏ chạy?”
Cảnh Loan Từ có chút không nhịn được, giận dỗi ngồi lại trong phòng. Lúc này sắc trời đã tối sầm, cũng không có người đốt đèn, ngồi chờ  hồi lâu, bỗng nhiên nghe cánh cửa trạm trổ hoa tinh tế kêu lên một tiếng. Người còn chưa tới đã nghe một làn gió thơm đập vào mặt. Cảnh Loan Từ nheo mắt, nàng kia uyển chuyển bước đến trước hắn. Trong phòng tối đen như mực, chẳng nhìn thấy rõ thứ gì, chỉ cảm thấy nữ tử này thật cao. Cảnh Loan Từ theo bản năng né sang bên một chút, nàng kia lại nhân thể tiến sát  vào lồng ngực hắn: “Cảnh gia, nô tỳ đến hầu hạ ngài.”
Nàng thanh âm thô dát, lại cố nheo nhéo cái giọng, làm Cảnh Loan Từ nghe mà lạnh hết sống lưng. Nàng kia không chút nào sợ hãi, tiến đến hôn môi Cảnh Loan Từ. Cảnh Loan Từ bất giác kêu: “Cô nương … ngươi … mặt của ngươi …”
Nàng kia giống như ngượng ngùng nói: “Nô tỳ mấy ngày nay không có khách, lúc Cảnh gia tới mới vội vàng trang điểm.”
Cảnh Loan Từ tránh trái tránh phải nói: “Cái này không cần đi.”
Nàng kia bám chặt trên người hắn: “Như vậy sao được, cứ để nô tỳ bồi tội cho Cảnh gia.”
Cảnh Loan Từ đẩy nàng ra tỏ vẻ muốn đi, nàng kia lực lại lớn vô cùng, cưỡng chế y ở trên giường nói: “Cảnh gia hãy thương ta, nếu hầu hạ không chu toàn, ta sẽ bị trách tội.”
Cảnh Loan Từ quanh thân phát lạnh, quát chói tai một tiếng: “Chu Viêm Húc, ngươi làm loạn đủ rồi đấy!”
Nàng kia chấn động: “Cảnh gia, hay là ngươi thầm mến Vương gia, saoở trên giường cũng kêu tên hắn?”
Cảnh Loan Từ cắn răng nói: “Ta gọi ngươi đấy!”
Nàng kia che mặt e thẹn nói: “Nô tỳ nào có phúc khí như Vương gia.”
“Ngươi không phải hắn … ngươi không phải hắn …được!” Cảnh Loan Từ tức giận, nhấc chân đá vào giữa hai chân “nàng”: “Thế đây là cái gì?”
Chu Viêm Húc đau tới nỗi ngã quỳ xuống đất, cũng có chút nóng nảy, đánh y mộtcái: “Nô tỳ chỉ là thích mang theo gậy gộc trên giường, gặp phải khách nhân không nghe lời như Cảnh gia, trước đánh hắn bốn trăm gậy rồi nói sau!”
Cảnh Loan Từ không thể nhịn được nữa, giơ tay hung hăng tặng người kia một cái tát. Hắn ngây người ngẩn ngơ, dường như y định đánh tiếp, hai người cùng lùi vào một góc. Cảnh Loan Từ là quan văn triều đình, dù sao cũng không phải đối thủ của kẻ suốt ngày dạo chơi như Chu Viêm Húc, bị hắn đè ở trên giường cởi mất áo ngoài, bàn tay tham lam tiến vào khố hạ, mút hai đầu vú khiến Cánh Loan Từ thở hổn hển. Cảnh Loan Từ xấu hổ, giận dữ bật ra, tìm một chỗ trống nhấc chân đè lại hắn, nhưng lại bị hắn thừa cơ đưa Cảnh Loan Từ vào giữa hai chân. Cảnh Loan Từ gầm lên: “Chu Viêm Húc, ngươi rốt cuộc vẫn là súc sinh !”
“Ngươi tính nói cái gì.” Chu Viêm Húc thở hổn hển giữ đầu y ở tiết khố của mình: “Ngươi xem xem, “nó” nhớ ngươi muốn chết ( =.=),ngươi hãy thành toàn cho ta đi, vì ngươi, ta ngay cả mặt mũi cũng vứt đi.”
Cảnh Loan Từ tránh thế nào cũng không được, đầu bị đưa vào chỗ nóng như lửa, tức giận đến sắc mặt trắng bệch: “Ngươi căn bản là không có mặt mũi gì mà, sao lại còn nói phải giữ mặt mũi gì đó?”
“Nói cũng phải, ta không cần ngươi để ý mặt mũi của ta.” Nói xong áp y dưới thân. Y hận cực kêu lên: “Chu Viêm Húc, ngươi cứ làm đi, ta sẽ hận ngươi cả đời, cả đời không qua lại với nhau!”
Chu Viêm Húc dừng động tác, nhìn hai tròng mắt đen thăm thẳn của y, cương liệt như hỏa, nhưng xét thái độ làm người của y, nếu nói là cả đời không qua lại với nhau chỉ sợ vẫn còn nhẹ. Chính là đã ngập đầy dục hỏa lại không có chỗ phát tiết, u oán thở dài nói: “Thôi, ngươi thượng ta cũng không sao cả, nhưng mà ta sợ đau, ngươi nhớ phải nhẹ một chút.”
Cảnh Loan Từ tức giận một cước đá hắn xuống dưới giường, ném quần áo phủ lên, rồi chẳng hiểu sao lại đến gần đá hắn thêm vài cái mới đẩy cửa bước ra ngoài.
…………
Hôn sự lại rốt cuộc không có tin tức. Mọi người thấy vị này tuy tuổi trẻ tài cao, nhưng ngay cả đến Nhật Quang quận chúa cũng không thèm để vào mắt, cũng liền đem lòng nhiệt huyết mai mối cho hắn giấu nhẹm đi.
Thời tiết dần dần chuyển ấm, xuân đông chuyển giao, Tiểu Chu chân vốn có tật cũ, nay phát bệnh cả ngày nằm trên giường vẫn thấy đau đớn không chịu nổi. Chẳng qua tính tình y không muốn để người khác nhìn thấy điểm yếu của mình, huống chi Đông Tụ lại là nữ nhân, vô luận như thế nào cũng không được ở trước mặt nàng biểu hiện ra. Đông Tụ biết y hàng đêm trằn trọc, cảm thấy khó chịu thay y, vài lần muốn mang thuốc đến, nhưng đều do không đủ bạc mà không thành.
Người bị thấp khớp rất kị thời tiết lạnh giá, trời đã nhiều ngày buổi trưa nóng bức, nhưng khi chạng vạng lại nổi lên gió lạnh. Tiểu Chu ngoài miệng không nói nhưng Đông Tụ lại biết y chẳng có đêm nào ngủ ngon. Ngẫu nhiên vào nhà nhìn thấy y, trên trán là một tầng mồ hôi mỏng. Đông Tụ thầm nghĩ, cứ như vậy y sẽ chết mất, sợ là không thể chờ đến lúc Hoàng Thượng hồi tâm chuyển ý. Cau mày suy nghĩ, chợt nghe một tỷ muội nói Hoàng Thượng gần đây sủng ái Liên phi, thường cùng nàng ra ngự hoa viên trò chuyện. Trong lòng liền âm thầm tính một chuyện.
Nghe nói Liên phi kia cũng là người Tô Châu, từ nhỏ xem hoa như tính mạng, khắp người tỏa hương thơm ngát, được cả triều văn võ coi là điềm lành. Chu Viêm Minh sủng ái người này cũng là có ý tứ. Nhưng mấy ngày nay trong lòng có chút lo lắng, hơn nữa Liên phi tâm tình hớn hở, nên thường muốn hắn cùng dạo ngự hoa viên.
Liên phi biết cơ hội này khó có được, đem hết mưu mẹo hòng làm xiêu lòng hắn, thấy hắn ngắm cảnh và trong lòng không yên, liền chỉ bông hoa cạnh hắn cười nói: “Hoàng Thượng, nô tì nếu xấu thành cái dạng này, liệu Hoàng Thượng đối với nô tì còn có chút phiền lòng ?”
Chu Viêm Minh khoanh tay cảm nhận hương hoa, nhạt nhẽo lên tiếng: “Sao có thể có chuyện này.”
Liên phi cười nói: “Nô tì nghĩ, Hoàng Thượng vạn kim thân thể, bước một bước mặt đất cũng phải nhường, muốn loại người nào mà không được?”
Chu Viêm Minh bị nàng chọc cười: “Cứ như ngươi nói, trẫm chẳng hóa ra là rắn độc hùng bá một phương ?”
Hai người sóng vai đi trong chốc lát, đều thấy tâm tư bình thản, ý cảnh thập phần hòa hợp. Chu Viêm Minh nói: “Trẫm bình thường có phải đã làm các ngươi thấy cô đơn không?”
Liên phi khẽ cười: “Hoàng Thượng, đã làm phi tần trong cung, còn không quen sự tịch mịch sao? Huống hồ được hầu hạ Hoàng Thượng là chuyện nữ nhân trong thiên hạ cầu còn chẳng được, sao dám có nửa phần oán hận.”
Chu Viêm Minh nghe nàng nói thật chân thành, không khỏi nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng: “Các ngươi đều là nữ tử tốt, tâm tư của trẫm nên đặt trên người các ngươi mới phải.”
Liên phi đang muốn đáp lời, chợt nghe có người hô một tiếng Hoàng Thượng, rồi quỳ bổ nhào trước mắt. Liên phi cả kinh không ít, nàng vốn là người nhát gan, thân mình run lên tưởng như sắp ngất. Cung nữ hầu hạ bên cạnh nàng nổi giận quát: “Kẻ nào lớn mật vậy, dám quấy nhiễu thánh giá?”
Chu Viêm Minh thấy rõ người này là Đông Tụ, trong lòng âm thầm cả kinh: “Ngươi không ở trong phòng hầu hạ chủ tử nhà ngươi, lại chạy đến nơi đây làm cái gì?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.