Thanh xuân chính là những hồi kỷ niệm. Có những giây phút ngọt ngào khiến cho người người lưu luyến, có khi lại là những nỗi đau đớn không tên. Những giận hờn vu vơ, những hiểu lầm không đáng, đổi lại chính là một hồi ly biệt. Thanh xuân ngọt ngào như thế, dịu dàng như thế, tuyệt vời như thế, nếu như là vô ý bước qua nhau, cả đời này sẽ là sự hối tiếc. Tình yêu thuở thanh xuân vốn dĩ là rất tươi đẹp, vì lí do gì lại vội vàng buông tay?
Cô rất hối hận. Có lẽ là do cô đã quá ngu ngốc, quá mù quáng, cho nên cô đã quyết định rời xa. Sự sai lầm này dẫn đến nỗi đau vô hạn. Sự sai lầm này lại chính là sự mở màn của vô số chông gai. Rời bỏ thanh xuân, ra đi không một lời từ biệt khiến cho người ở lại ôm nỗi sầu, có phải là quá tàn nhẫn hay không?
Cô muốn xin lỗi, có kịp hay không, khi mà người đó đã chịu những tổn thương quá sâu sắc? Cô muốn quay lại quá khứ, có kịp hay không, khi mà quá khứ không thể nào quay lại? Thời gian luôn luôn trôi đi theo nhịp chảy của nó. Có thứ không thể nào kịp thời thay đổi được. Người ta gọi đó là định mệnh, là duyên phận mà ta phải nương theo.