Lại trải qua một loạt cò kè mặc cả nữa, cuối cùng mấy người cũng bàn bạc xong thù lao của lần này.
Thế là trong khuôn viên trường đã xuất hiện hình ảnh một thằng mập, hai thằng con trai gầy gò cùng khiêng đàn piano thở hổn hển dịch chuyển. Mà bên cạnh bọn họ có một soái ca dáng vẻ nhàn nhã tự đắc.
"Anh nói này, các cậu có thể nhanh lên một chút không? Với tốc độ này của các cậu, đoán chừng lúc chuyển piano đến thì trời cũng tối rồi!" - Tạ Minh Tường rất không hài lòng với tốc độ như ốc sên của bọn Sở Nam.
"Anh đúng là đứng nói chuyện không đau lưng!" - Sở Nam há miệng thở phì phò, không nhịn được mà oán giận nói: "Chuyển cái đàn piano nặng như thế này, lẽ nào bọn em còn có thể bước đi như bay hay sao? Không thì anh khiêng thử đi?"
"Chính xác!" - Tôn Dật Thành phụ họa thêm: "Có câu nói như thế nào nhỉ... Ừ, đúng rồi, you can you up! No can no BB!"
"Không sai!" - Tiêu Ninh cũng nói: "Với vóc dáng của Sở Nam, cho dù không xách đồ thì chú ấy cũng không bay nổi, huống chi là khiêng vật nặng!"
Sở Nam nghe thấy vậy không kìm được trợn trừng mắt: "Cái anh này, có thể đừng chuyện gì cũng lôi em vào được không?"
Nhưng mà cậu ta cũng thừa nhận lời Tiêu Ninh nói quả là sự thật, cho nên cũng không có phản bác.
"Vậy thì không được!" - Tạ Minh Tường vẻ mặt rất tự nhiên: "Với thân phận cao quý của anh, đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-co-nhau/1959120/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.