“Sự thật đã chứng minh, kỹ thuật của mày chỉ có vậy thôi!” Tôn Dật Thành giơ ngón tay giữa với Sở Nam, ra vẻ khiêu khích.
“...” Sở Nam im lặng một lúc lâu, không nói được gì, vẻ mặt vô cùng thê thảm. Trong lúc mọi người còn đang âm thầm lo lắng thằng này có vì vậy mà nghĩ quẩn hay không, đột nhiên Sở Nam kéo Bạch Mộc vốn đang ngồi im lặng một bên lại, nhét cây cơ trong tay vào ngực anh, đắc ý chỉ vào đám người Tạ Minh Tường: “Bạch Mộc, anh dạy dỗ bọn họ giúp em đi!”
“Sao...” Bạch Mộc hoàn toàn cạn lời, bất đắc dĩ buông tay: “Tôi không biết chơi bi-a!”
“Không sao, em tin là với năng lực của anh, nhất định có thể giúp em đánh cho bọn họ tơi bời hoa lá!” Sở Nam vô cùng tin tưởng Bạch Mộc.
“...” Bạch Mộc bất đắc dĩ trợn mắt, chính bản thân anh còn không có lòng tự tin lớn đến vậy, sao thằng mập Sở Nam này lại tin tưởng mình đến mức độ như thế này chứ?
“Lại đây, Bạch Mộc! Khó khăn lắm mới ra ngoài chơi một lần, chú cứ chơi thử đi! Không sao, không biết thì anh sẽ dạy chú!” Mấy người Tạ Minh Tường vẫy vẫy tay gọi Bạch Mộc.
Khó khăn lắm ư? Bạch Mộc âm thầm khinh bỉ trong lòng, không phải cuối tuần nào mấy người cũng ra ngoài chơi sao?
Trước ánh mắt chăm chú nóng bỏng của cả nhóm, cuối cùng Bạch Mộc cũng cầm cây cơ lên, mang theo cả sự kỳ vọng của Sở Nam bước tới.
“Quy tắc như thế này....” Tạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-co-nhau/1959136/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.