“Mấy người cần phải vận động rồi...” Thấy cảnh này, Bạch Mộc quả thực chẳng biết nói gì.
“Không phải mỗi ngày bọn em đều vận động đây à?” Sở Nam bò dậy khỏi giường, giải thích: “Trong khoảng thời gian này, bọn em không chơi mạt chược thì chơi bài, đây không phải chỉ là vận động về thể lực mà còn là vận động về trí não đấy!” Nói xong, Sở Nam còn làm động tác bắt bài vô cùng điêu luyện.
“...” Bạch Mộc chán nản trợn trừng mắt, không muốn để ý đến cậu ta nữa.
“Nếu Bạch Mộc đã về, chúng ta cũng nên làm cái gì đó đi chứ? Cứ ở ký túc xá mãi cũng chẳng hay ho gì!” Tiêu Ninh ở trên giường cũng ngồi dậy, xoa xoa tay ra vẻ mong đợi.
Sở Nam nghe nói vậy cũng nổi hứng thú, giơ hai tay biểu đạt tán thành đầu tiên, còn lên tiếng đề nghị: “Hay là chúng ta đi đánh bi-a tiếp đi? Em còn chưa thắng đủ đâu! Vừa hay hôm nay có cơ hội đòi lại những gì đã bị thua hôm qua! ”
Suy nghĩ của Sở Nam rất đơn giản, chính là biến mình từ con nợ thành chủ nợ mà thôi!
Nói khiêm tốn một chút thì là cho dù không thể đạt được yêu cầu xa vời như thế, ít nhất cũng phải giảm trừ số nợ mà cậu ta đang vướng phải!
“Đắc ý quá nhỉ? Nếu không có Bạch Mộc thì mày có thể thắng sao?” Tôn Dật Thành liếc mắt nhìn cậu ta, không hề che giấu vẻ khinh bỉ một chút. Không hổ là bạn nối khố của nhau, việc đạp bạn xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-co-nhau/1959148/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.