Cùng với tiếng đàn piano êm dịu, tiếng hát có pha lẫn chút thương cảm của Bạch Mộc chậm rãi vang lên bên tai mọi người. Mà ngay sau đó cả sân vận động đột nhiên yên tĩnh hẳn, ai cũng chăm chú, say sưa lắng nghe ca khúc êm ái này.
“Ánh tà dương rơi trên khuôn mặt em.”
“Tạo nên vệt sáng lấp lánh.”
“Khuôn mặt rạng rỡ xinh đẹp khắc sâu vào trái tim anh.”
“Đắp nên bức tường thành ký ức.”
Tiếng hát của Bạch Mộc như đang tái hiện lại những thước phim điện ảnh, chậm rãi lướt qua trước mặt mọi người, để lại một dấu ấn thật sâu vào lòng họ.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đám người Tạ Minh Tường đang ngồi trong hậu trường đều nở nụ cười, sự ủng hộ mà mọi người dành cho ca khúc này còn cao hơn nhiều so với mong đợi của bọn họ.
Nghe thấy giai điệu quen thuộc này, đột nhiên trong lòng Đường Hân Uyển dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Cô bất chợt cảm thấy giai điệu của bản nhạc này rất bi thương, không quá thích hợp với ca từ của nó.
Nghĩ đến đây, theo bản năng, Đường Hân Uyển lập tức cải biên giai điệu một chút. So sánh với trước đó, bớt đi một phần bi thương, nhưng lại thêm mấy phần vui vẻ.
Bạch Mộc vô cùng mẫn cảm với sự thay đổi giai điệu giữa bài, anh nhanh chóng cảm nhận được sự khác lạ. Nhưng ngay sau đó anh lại đột nhiên sững sờ, giai điệu này vẫn luôn được giấu kín ở nơi sâu thẳm trong ký ức của anh, anh đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-co-nhau/1959128/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.