

Nước hồ cuối thu lạnh thấu xương.
Tiêu Tịch Ngọc vùng vẫy trong nước theo bản năng, bọt nước b.ắ.n lên tung tóe.
Ta nín thở bơi đến bên cạnh, một tay nắm lấy tay hắn, tay kia đưa lên môi, khẽ lắc đầu ra hiệu im lặng.
Thiếu niên dừng động tác, nhìn ta chằm chằm, trong đáy mắt tràn ngập vẻ cảnh giác và đề phòng.
Thấy hắn không còn giãy giụa, ta thở phào nhẹ nhõm, kéo hắn nấp vào giữa bụi sen để trồi lên lấy hơi.
Chỉ trong chốc lát, trên bờ đã vang lên tiếng bước chân hỗn loạn.
Ta siết c.h.ặ.t t.a.y hắn, một lần nữa lặn xuống nước.
Người trên bờ ồn ào huyên náo, tất cả đều đang lùng sục tung tích của Tiêu Tịch Ngọc.
Mặt nước gợn sóng rồi dần tĩnh lặng, những đóa sen chen chúc nhau che khuất đi động tĩnh không lớn không nhỏ của chúng ta ban nãy.
Thiếu niên giật tay khỏi ta, lùi ra xa một đoạn, đôi mắt rũ xuống, không biết đang suy tính điều gì.
Đồ sói con mắt trắng.
Ta dời mắt đi, bĩu môi.
Nếu không phải sợ mấy gã to con kia bắt luôn cả mình, thì ai thèm quan tâm đến ngươi chứ?
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.