Tiệc mừng đông năm nay tổ chức ở sau núi chùa Đại Chiêu, ta vừa khéo cũng có thể đi gặp Tiêu Tịch Ngọc.
Chỉ là trên đường đi xe ngựa gặp chút sự cố, khi đến nơi thì đã muộn mất nửa canh giờ.
Sau núi cây cối rậm rạp, trồng những hàng cây nữ trinh lá to trải dài bất tận, xen kẽ là không ít cây nam thiên trúc, cả sườn núi là một màu xanh ngắt trập trùng.
Giữa những tàng cây lớp lớp, ta nhìn thấy bóng lưng gầy gò thẳng tắp của Tiêu Tịch Ngọc.
Trước mặt hắn là một nhóm thiếu niên mặc áo gấm thêu hoa, không biết đang nói chuyện gì.
Trong đó có một, hai người dường như nhìn thấy ta, hoặc có lẽ là không thấy.
Chỉ thấy môi họ mấp máy, thân hình Tiêu Tịch Ngọc cứng đờ, ngay sau đó bị thiếu niên ăn mặc sang trọng cầm đầu đá cho một cú.
Tiêu Tịch Ngọc bị đá đến mức gập cả người xuống, đám thiếu niên đối diện thấy bộ dạng chật vật của hắn thì bắt đầu cười cợt lớn tiếng, đưa tay xô đẩy.
Chuyện gì thế này? Tiêu Tịch Ngọc không phải biết võ công sao?
Ta ngạc nhiên mở to mắt, có chút khó hiểu.
Trong nguyên tác rõ ràng viết Tiêu Tịch Ngọc biết võ công, nhưng sao bây giờ lại không có chút ý định phản kháng nào vậy?
Trong đầu chợt nhớ lại dáng vẻ ốm yếu lúc mới gặp, chẳng lẽ lại bị bệnh rồi?
Đang lúc nghi hoặc, Tiêu Tịch Ngọc đã bị đám thiếu niên ngông cuồng hống hách kia đẩy ngã xuống đất, bọn chúng dường như vẫn chưa thỏa mãn, mấy kẻ còn định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-cuu-vot-thieu-nien-phan-dien/5214409/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.