"Tiêu Tịch Ngọc." Ta nhìn gò má hắn khi mờ khi tỏ theo ánh nến lay động, "Nếu thế gian này thực sự có thần linh, tại sao người đến cứu ngươi lại là ta?"
Trả lời ta chỉ có tiếng gió rít như quỷ khóc trong ngôi miếu đổ.
Nền đất lạnh buốt, quần áo trên người Tiêu Tịch Ngọc vẫn còn ẩm ướt và lạnh lẽo.
Ta đứng dậy nhặt nhạnh cành khô cỏ úa trong miếu, mượn lửa nến trước tượng Phật, cuối cùng cũng nhóm được đống lửa sưởi ấm trong đêm đen.
Ta cởi thắt lưng hắn, cởi bỏ áo ngoài, khi lột đến cổ tay phải thì chạm phải một vật cứng ngắc.
Nhìn kỹ lại, hóa ra là một con d.a.o găm buộc ở cẳng tay hắn.
Mí mắt ta giật giật, đưa tay tháo phăng con d.a.o xuống, giữ trong tay mình.
Củi trước mặt sắp cháy hết, ta nhìn thiếu niên đang cuộn mình bên đống lửa, rồi đứng dậy.
Khi đi ngang qua Tiêu Tịch Ngọc, bước chân ta khựng lại, ta cúi người ngồi xuống sát gần hắn, đưa tay véo má hắn.
"Ngươi tin Thần Phật làm gì, chi bằng tin ta còn hơn."
Tiêu Tịch Ngọc đang hôn mê khẽ nhíu mày, nhưng vẫn chưa tỉnh.
Con thú nhỏ ban ngày cảnh giác là thế, giờ đây lại trói gà không c.h.ặ.t, yếu ớt đến đáng thương.
Ta cười khẽ một tiếng, cầm con d.a.o găm quay người bước ra khỏi miếu.
5.
Khi ôm bó củi mới đốn về lại miếu, Tiêu Tịch Ngọc vẫn nằm trên đất.
Điểm duy nhất khác biệt là hắn bắt đầu phát sốt.
"Nước."
Tiêu Tịch Ngọc hé đôi môi khô khốc trắng bệch, giọng nói khản đặc quá mức.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-cuu-vot-thieu-nien-phan-dien/5214406/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.