Người đến chừng gần bốn mươi tuổi, tóc dài b.úi cao, dưới mắt thâm quầng mệt mỏi, cằm mọc đầy râu ria lởm chởm, nhưng vẫn không che lấp được vẻ anh tuấn, thành thục.
Dây thần kinh căng thẳng nãy giờ bỗng chốc buông lỏng, nhìn vẻ mặt quan tâm của người đàn ông trung niên trước mặt, ta vứt con d.a.o xuống, hít hít cái mũi cay xè, gọi khẽ: "Cha."
Thẩm Đình Chiêu liên tục đáp lời, vươn tay bế bổng ta lên.
Ta vòng tay ôm cổ ông, cảm nhận hơi ấm từ người cha.
Thẩm Đình Chiêu nhấc chân định bước ra khỏi miếu, thị vệ bên cạnh cũng theo sát không rời.
Tôi dựa vào vai Thẩm Đình Chiêu, ngay lúc ông xoay người thì nhìn thấy Tiêu Tịch Ngọc không biết đã tỉnh từ bao giờ.
Thiếu niên ngồi cô độc trong góc tối, đang rũ mắt nhìn con d.a.o găm ta vừa vứt trên đất.
Lòng ta khẽ động, nhẹ nhàng kéo cổ áo Thẩm Đình Chiêu.
"Cha ơi, còn có Tịch Ngọc ca ca nữa."
Thiếu niên nghe tiếng ngẩng đầu lên, ánh mắt đen thẫm mang theo chút mờ mịt va vào mắt ta.
Ta bĩu môi, quay đầu dời tầm mắt đi chỗ khác.
9.
Sau khi về lại Quận vương phủ, ta ngủ li bì mấy ngày liền mới coi như dưỡng lại chút tinh thần.
Đúng lúc hôm nay nắng đẹp, gió nhẹ thổi qua cũng mang theo hương vị ấm áp.
Ta cuộn mình trên chiếc ghế mây viền vàng trong sân, lười biếng nằm phơi nắng.
Trân Châu ngồi bên cạnh khâu túi thơm hoa thu hải đường, thỉnh thoảng lại trò chuyện vài câu với ta.
"Quận chúa." Trân Châu cúi đầu mân mê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-cuu-vot-thieu-nien-phan-dien/5214407/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.