Tiêu Tịch Ngọc lại đặt cánh tay trước mặt ta, lí nhí kêu: "Đau."
Hắn rũ mi mắt, đổ một bóng râm trên làn da trắng lạnh, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn, y hệt như ngày xưa.
Ta lại mềm lòng.
Tôi gọi Trân Châu mang t.h.u.ố.c mỡ đến, cẩn thận bôi t.h.u.ố.c cho hắn từng chút một.
Ta vẫn không nhịn được hỏi: "Rốt cuộc là sao?"
Tiêu Tịch Ngọc mím môi, vẫn ngoan ngoãn đáp: "Bị thương lúc luyện võ ở thao trường."
"Ở đó không có y quán sao?" Ta thắc mắc.
Thế là thiếu niên lại rơi vào trầm mặc.
Khi ngước mắt lên lần nữa, lông mi hắn lại khẽ rung: "Đau."
Chuyện đã đến nước này, sao ta có thể không biết thiếu niên đang giả vờ đáng thương.
Ta đóng nắp hộp t.h.u.ố.c lại, nhét vào tay Tiêu Tịch Ngọc: "Tự bôi đi."
Tiêu Tịch Ngọc ngậm cười cất t.h.u.ố.c mỡ, kéo tay áo xuống, không bôi nữa.
"Tiêu Tịch Ngọc." Ta khẽ gọi hắn một tiếng.
"Ừ."
"Chàng..."
Ta ngừng lại, nghiêng người ghé sát tai hắn thì thầm: "Chàng thật sự không cần ngai vàng nữa sao?"
Tiêu Tịch Ngọc lắc đầu.
"Tại sao?"
"Trên con đường tranh đoạt quyền lực sẽ đ.á.n.h mất rất nhiều thứ." Tiêu Tịch Ngọc ngước mắt nhìn ta, ánh mắt thâm trầm chuyên chú: "Điều ta sợ nhất, là mất đi nàng."
Mặt ta hơi nóng lên: "Chàng không hối hận?"
Mắt hắn sâu thẳm, vẻ mặt nghiêm túc: "Ta sẽ không hối hận."
Ta đang định ngồi lại ghế đá, hắn bỗng đưa tay ôm eo ta, nhấc bổng ta đặt lên bàn đá.
Ta chống hai tay ra sau lưng nhìn hắn, không hiểu ý gì.
Ngón tay thon dài của hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-cuu-vot-thieu-nien-phan-dien/5214413/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.