

Trên buổi tiệc mừng Công ty Thực phẩm Hải Thăng niêm yết, đủ loại người mặc lễ phục sang trọng nâng ly rượu, chén chú chén anh, náo nhiệt ồn ã. Nhưng cách đó không xa, tại một con đường nhỏ hẻo lánh dưới lầu công ty, một chiếc xe thể thao dừng bên đường, bên cạnh chiếc xe có một nam một nữ đang đối chất.
“Anh cả, đây là lần cuối cùng ta gọi anh là anh cả.” cô gái lạnh lùng nói, ngũ quan nàng sáng rõ, trang điểm tinh xảo, mặc bộ đồ công sở chỉnh tề, nhìn qua hệt như một nữ cường nhân chuyên nghiệp. Nàng nhướng mày, giơ cao chiếc USB trong tay.
“Tôi đã tìm thấy tất cả bằng chứng giao dịch bí mật giữa anh và công ty đối thủ, bao gồm cả việc anh làm lộ bí mật thương mại của công ty. Doanh nghiệp gia tộc của chúng ta đi đến ngày hôm nay đã trải qua bao nhiêu gian nan, anh từ nhỏ đã ở nước ngoài cùng bác cả, hoàn toàn không rõ ràng gì cả.” Giọng nói của cô gái càng lúc càng phẫn nộ, dường như không thể kiềm chế được lửa giận trong lòng.
“Từ nhỏ tôi đã ở cùng ông nội, bà nội tại nông thôn. Phương pháp chế biến các loại gia vị của công ty chúng ta đều là tâm huyết của ông nội, bà nội, tất cả đều là bí mật thương mại. Tiền bạc để thành lập công ty sau này cũng là do ông nội, bà nội và cha từng chút một tích góp, vay mượn mới gây dựng nên được cơ nghiệp này. Hoắc Dương, anh làm như vậy có xứng đáng với ông bà nội không? Ông bà nội mà biết sẽ nghĩ thế nào?”
Cô gái cười lạnh một tiếng, nói: “Nhưng họ sắp biết rồi, tôi sẽ vạch trần bộ mặt thật của anh trước mặt mọi người.” Nói xong, cô quay người bỏ đi không chút lưu luyến.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.