Trong lòng Tiểu Noãn khẽ động, hỏi: “Ngươi tên gì vậy? Sao lại đi cùng Tri phủ đại nhân, ngươi là người nhà của ông ấy sao?”
Thiếu niên này tự nhiên chính là Phúc Vương Tưởng Hãn Dung, Tưởng Hãn Dung lắc đầu, suy nghĩ một lát, lại khôi phục vẻ mặt lạnh tanh của mình: “Ngươi gọi ta là Châu Dung đi, ta không phải người nhà Tri phủ đại nhân, tiểu nha đầu đừng hỏi linh tinh nữa.”
Được rồi, không thể hỏi chuyện bát quái được nữa, Tiểu Noãn lập tức xìu xuống. Tưởng Hãn Dung thấy buồn cười, bèn chủ động bắt chuyện: “Nhớ lần trước muội nói nhị ca muội đang đọc sách, hắn tính tham gia khoa cử sao?”
“Đúng vậy,” Tiểu Noãn gật đầu: “Nhị ca ta nói, tháng này sẽ đi huyện tham gia huyện thí.”
Tưởng Hãn Dung nhíu mày, hỏi: “Nhị ca muội bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười lăm rồi.” Tiểu Noãn đáp.
Tưởng Hãn Dung suy ngẫm một chút: “Nhị ca muội khai tâm có vẻ hơi muộn, có thể tham gia thi sớm hơn.”
Tiểu Noãn trợn tròn mắt: “Đại thiếu gia, ngươi nghĩ ai cũng là kẻ nhà giàu như ngươi sao? Cả nhà ta mười hai miệng ăn thắt lưng buộc bụng cũng chỉ nuôi nổi một mình nhị ca ta đọc sách. Ta cũng muốn học chữ, đáng tiếc thư viện không nhận nữ học sinh, những chữ ta biết đều là do nhị ca dạy.”
Tưởng Hãn Dung nghe vậy có chút kinh ngạc, rồi trầm mặc một lúc, sau đó nói với Tiểu Noãn: “Xin lỗi muội, quả thực là ta đã không cân nhắc đến tình hình của các gia đình khác, việc học hành quả thực tiêu tốn quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nha-nong-ba-vi-ca-ca-cung-chieu-khong-ngot/5016137/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.