Hoắc Sơn cảm thấy nữ nhi nhỏ của mình giờ đã rất hiểu chuyện, còn biết kiếm tiền cho gia đình, nên rất yên tâm về nàng. Hắn dặn dò nàng chú ý an toàn, tuyệt đối không được mang nhiều bạc ra mua đồ kẻo bị người khác để ý. Tiểu Noãn gật đầu liên tục, bày tỏ rằng mình đã ghi nhớ kỹ càng, Hoắc Sơn mới rời đi.
Cách tiểu thực quán không xa là một tiệm vải. Tiểu Noãn kéo kéo bộ y phục vải gai trên người mình, loại vải thô này cọ xát khiến toàn thân nàng khó chịu. Tiểu Noãn định vào xem vải bông mịn bán thế nào, tính mua chút vải bông may y phục cho cả nhà mặc, liền nhấc chân bước vào tiệm vải.
Chưởng quỹ tiệm vải là một nam nhân trung niên gầy gò, để hai hàng ria nhỏ, xương gò má hơi cao, trông cả người có vẻ chua ngoa khắc nghiệt. Nghe thấy có người vào, hắn ngẩng đầu nhìn Tiểu Noãn một cái. Thấy Tiểu Noãn ăn mặc có phần rách rưới, hắn đoán nàng không mua nổi vải, bĩu môi rồi cúi đầu làm việc của mình, chẳng buồn chào hỏi một tiếng.
Tiểu Noãn cũng không để tâm, tự mình đi xung quanh xem xét. Có loại vải gai thô như nàng đang mặc, có vải gai mịn, vải bông thì rất ít, phần lớn vẫn là vải gai. Tiểu Noãn phát hiện trên quầy có vài cuộn vải bông mịn, không nhịn được tiến tới sờ thử một chút.
Ai ngờ hành động nhỏ này lại khiến chưởng quỹ tiệm vải nổi giận: “Tìm c.h.ế.t hả nha đầu! Đây là vải bông tốt nhất của tiệm ta, lỡ làm hỏng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nha-nong-ba-vi-ca-ca-cung-chieu-khong-ngot/5016125/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.