Chưa đợi Hoắc Diễn Thắng và Tiểu Noãn mở lời, Hoắc Sơn, người sau khi kể xong sự việc vẫn giữ im lặng, đột nhiên lên tiếng: “cha, nương thân, nếu tiểu muội thực sự không ổn… thì cứ để nàng hòa ly với muội phu đi!” Giọng Hoắc Sơn trầm thấp, dường như y đã dùng hết sức lực mới thốt ra được câu này.
Cao thị kinh hãi: “Sao có thể! Ngươi nói hươu nói vượn gì thế! Muội muội ngươi bây giờ là Tú Tài nương t.ử đó, nếu nàng hòa ly, những ngày sau này phải sống sao đây.”
Môi Hoắc Sơn khẽ mấp máy, không nói thêm gì nữa. Hoắc Diễn Thắng nói với Cao thị: “Nãi nãi, người đừng vội, việc khẩn cấp bây giờ là phải làm rõ rốt cuộc nhà cô cô đã xảy ra chuyện gì, chi bằng ngày mai ta đi huyện xem sao.”
Tiểu Noãn cũng nhanh chóng đáp lời: “Muội cũng đi cùng nhị ca.”
Cao thị có phần luống cuống, nhìn về phía Hoắc Hữu Quý, Hoắc Hữu Quý phất tay: “Diễn Thắng nói đúng, chúng ta nên đến huyện xem xét, nhưng cũng không thể đi như ruồi mất đầu được.”
Tiểu Noãn chợt linh động: “Phải rồi, huyện lớn như vậy, tìm cô phu e rằng rất khó, chi bằng chúng ta tìm một người ở trấn trông chừng nhà cô phu, đợi khi y về và đi huyện thì chúng ta sẽ âm thầm đi theo.”
“Không cần phiền phức như vậy,” Hoắc Diễn Thắng nói: “Trước đây Con cũng có nghe nói về ‘Quần Anh Hội’ do Tri huyện Tiền tổ chức. Thư viện của chúng ta có một tiên sinh trước đây cũng đã đi, nhưng chỉ đi một lần rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nha-nong-ba-vi-ca-ca-cung-chieu-khong-ngot/5016129/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.