Ngày hôm sau trời quang mây tạnh, mặt trời rực rỡ. Tiểu Noãn dậy từ rất sớm đi tìm Hoắc Mãn Giang và Hoắc Mãn Hà, lớn tiếng đòi lên núi.
Lý thị dặn dò hai nhi t.ử phải trông chừng muội muội, rồi đưa cho mỗi người một cái giỏ mây lớn đan bằng cây mây, "Nhớ hái cỏ lợn về cho lợn ăn đó nha!"
Hai người nghe xong đều nhăn mặt như quả mướp đắng. Cứ tưởng có thể lấy cớ đi chơi với muội muội để trốn việc một ngày, ai ngờ vẫn phải đi hái cỏ lợn.
Hoắc Yên cũng từ trong phòng đi ra, trên lưng cũng đeo một cái giỏ lớn, trong tay còn cầm một cái giỏ nhỏ đưa cho Tiểu Noãn: "Ta đi cùng các ngươi, muội đeo cái nhỏ này thôi, không nặng đâu."
Thế là bốn người rời khỏi nhà đi về phía chân núi, trên đường đi, cảnh sắc buổi sáng ở thôn quê thật đẹp, phía xa là rặng núi Lĩnh Sơn hùng vĩ màu xanh thẫm. Ruộng đồng ven đường tràn ngập mùi hương của đất, rải rác trồng những cây dương, cây liễu đã đ.â.m chồi nảy lộc, mầm non xanh biếc trông rất đáng yêu, trên cây còn đậu những chú chim sẻ ríu rít.
Nghe tiếng chim hót véo von, bước chân bốn người dường như cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Đi khoảng chưa đầy nửa canh giờ, cuối cùng cũng đến chân núi Lĩnh Sơn. Lĩnh Sơn trông không cao lắm, nhưng cây cối trên núi lại xanh tốt rậm rạp.
Dưới chân núi mọc đầy cỏ dại, trong đó có rất nhiều cỏ lợn. Hoắc Yên đặt giỏ xuống định cắt, Tiểu Noãn vội ngăn lại: "tỷ tỷ, chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nha-nong-ba-vi-ca-ca-cung-chieu-khong-ngot/5016113/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.