Cứ mỗi năm trăm năm, toàn dân sẽ bạo loạn hết cả lên, vừa lo sợ, lại vừa thương tâm. Người ta nghe đồn rằng, cứ cách năm trăm năm, Hồ yêu sẽ chuyển thế. Cái tin chấn động này không biết đã làm bao nhiêu tiếng khóc bi thương. Quái vật mà, không sợ hãi sao được. Nhưng dường như họ đã quên mất một điều, quái vật cũng giống như con người, cũng đều có trái tim. Chỉ khác ở chỗ, tuổi thọ của quái vật cao hơn con người, độ máu lạnh cũng hơn con người rất nhiều. Trên đời này, thứ đáng sợ nhất không hẳn là quái vật, mà là lòng người. Lòng người sâu không thấy đáy, lòng người tàn nhẫn biết trách ai?
Âm mưu nối tiếp âm mưu, cho đến khi thực hư cũng không thể phân biệt được nữa, lại chẳng còn dám tin. Công và thụ, dường như là có duyên mà không phận, kết cục, làm sao có thể tránh thoát khỏi bi thương? Lòng dạ cho dù có sắt đá đến mấy, trái tim cũng vẫn có thể đau. Nếu như là không phận, còn cố gắng ở cạnh nhau để làm gì? Hồ yêu thì đã sao? Hồ yêu chính là kẻ tàn nhẫn. Công và thụ, đời đời kiếp kiếp, thiên địa vô tình, sẽ chẳng bao giờ có cái kết tốt đẹp. Điều gì cần buông bỏ, cũng nên buông bỏ thôi.