“Vị đại nhân này nhìn nhầm người rồi, ta là Quân phu nhân của Chu Vương.”
“Ngọc Nhi, ngươi nghe giọng của ta. Ngươi không nhận ra ta sao?”
Quân Khuynh nói: “Nhiều năm trước có vị cố nhân, dáng người, âm sắc rất giống đại nhân, nhưng hắn đã qua đời từ lâu……” Hắn chậm rãi lắc đầu: “Ta thật sự không dám vọng tưởng rằng hắn còn sống trên đời.”
Lệ Trần nghe xong chỉ cảm thấy đau lòng, lập tức cũng không màng đây chính là vương cung nước Chu, hắn vội nói: “Phương Nghị, ta là Phương Nghị!”
Quân Khuynh xoay người tháo mặt nạ trên mặt Lệ Trần xuống, một vết sẹo lồi kéo dài từ trước mắt xuống khóe miệng, thoạt nhìn hung ác đáng sợ, nhưng đôi mắt, cái mũi, miệng không có chỗ nào mà không phải là Phương Nghị.
“Ngươi tin chưa?”
Quân Khuynh không nói lời nào, mặt nạ lập tức che khuất khuôn mặt lần nữa, hắn kéo Lệ Trần đến một góc tối.
“Nhiều năm như vậy ta đều cho rằng ngươi đã chết, ngoại ô có một phần mộ chôn quần áo và di vật, là của ngươi, ta thường mang bầu rượu đi, ngồi đó cả một buổi trưa.”
Quân Khuynh nói: “Bây giờ ngươi trở về, nói với ta ngươi còn sống. Thì ra, nhiều năm như vậy, chỉ là ta tự mình đa tình. Những lời nói với ngươi đều bị cô hồn dã quỷ nghe đi!”
“Ngọc Nhi, bình tĩnh một chút.” Lệ trần ôm hắn: “Ta không phải cố ý, ngươi nghe ta nói.”
“Đêm đại hôn đó, một đám sát thủ đánh bất ngờ từ sau lưng. Ta không kịp phòng, bị trúng một kiếm. Lúc ấy ta nghĩ, không thể liên lụy người vô tội, nên dẫn chúng ra ngoài thành trống.”
“Đám sát thủ kia ra chiêu hung ác, hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-quoc/2011690/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.