“Hầu hạ điện hạ là ta vọng tưởng……” Hắn hốt hoảng đứng lên, “Ta đây sẽ đi ngay.”
Tay Hàn Cẩn dừng ở giữa không trung, nỗi lòng hắn phức tạp, nghĩ đến trong mắt Bạch Ngọc không còn có hắn, ngực lại hơi nhói đau.
Phương Nghị đứng ở ngoài lều, nhìn chằm chằm hướng Hàn Cẩn điện hạ, nhăn chặt mày.
Hắn còn đang vọng tưởng, Bạch Ngọc đi vào lều Hàn Cẩn chỉ để nói tiếng cảm ơn, cũng không sẽ xảy ra chuyện gì khác. Nhưng thời gian qua lâu như vậy, Bạch Ngọc còn chưa về, hắn và Hàn Cẩn điện hạ đang làm cái gì……
Phương Nghị không kìm được nắm chặt nắm tay, móng tay đâm vào thịt, cố gắng kìm chế hành động của mình, hắn phát điên muốn đi tìm Bạch Ngọc.
Ngay lúc hắn cảm thấy mình sắp nhịn không được, một bóng đen từ xa cất bước, lảo đảo chạy lại.
Phương Nghị liếc mắt một cái đã nhận ra bóng dáng kia, đó rõ ràng là Bạch Ngọc!
Bạch ngọc cũng hiển nhiên thấy hắn.
“Phương Nghị……”
Hắn gọi nhẹ một câu, dường như bắt thanh gỗ cứu sinh.
Phương Nghị vội tiến lên mang hắn vào lều. Trời tối quá, ở ngoài hắn không thấy rõ, bay giờ vào lều có đèn chiếu, cả người Bạch Ngọc chật vật, nhìn không sót gì.
“Sao lại thế này, Hàn Cẩn điện hạ ép ngươi?”
Chỗ cổ Bạch ngọc có mấy dấu hôn mới tinh, quần áo hỗn độn không chịu nổi, trên mặt còn vương nước mắt, người sáng suốt vừa thấy đã biết đã xảy ra chuyện gì.
Bạch Ngọc lắc đầu: “Không, là ta tự nguyện.”
Phương Nghị giống như bị một cục đá chặn kín yết hầu, trên không phải, dưới cũng không phải, nghẹn đến ngực hắn đau.
“Chúng ta không làm gì cả.”
“Hắn đẩy từ trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-quoc/2011704/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.