Tiểu binh đi rồi, Hàn Khải thò tay ôm lấy Thẩm Ngọc: “Ngọc nhi, ta không thích ngươi nói chuyện cùng hắn. Hàn Cẩn trở về, không chừng chúng ta không còn lại bao nhiêu thời gian, ngươi nói thêm với ta vài câu, đừng để ý người khác được không?”
“Được chứ.” Thẩm Ngọc chỉ hướng đối diện: “Ngươi ngồi xuống, muốn nói cái gì thì nói, ta nghe.”
Hàn Khải thụ sủng nhược kinh, vội ngồi xuống, đang muốn nói vài lời ngon tiếng ngọt, nhưng hắn từ trước đến nay nói chuyện vụng về ngốc nghếch, chợt không biết nói gì.
“Còn không nói mau?” Cánh tay Thẩm Ngọc cong lên đặt lên bàn, lấy tay ngạc, nghiêng đầu. Hàn Khải thấy cổ tay áo to rộng của hắn xăn lên đến khuỷu tay, lộ cánh tay trắng mịn như ngọc, nhất thời cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
Hắn mơ hồ cảm thấy mình sắp chết. Người chết sắp chết lá gan cũng lớn hơn thường, Hàn Khải tham lam nhìn chằm chằm người trong lòng.
“Ta không muốn nói, ta muốn làm mấy chuyện khác.”
Hàn Khải to gan, chạy tới cúi người, cởi bỏ đai lưng Thẩm Ngọc, tay kích động đến phát run.
“Chuyện lần trước của chúng ta còn chưa làm xong, trước khi chết ta còn muốn một lần.”
Thẩm Ngọc không ngăn cản hắn, dù sao hắn cũng hưởng thụ, mấy ngày nay Khải điện hạ như chim sợ cành cong lúc nào cũng cảnh giác binh lính trông coi bên ngoài, khiến hai người đều không tận hứng. Hiện giờ hắn cũng muốn phát tiết một hồi.
Ngoài lều bỗng phát ra động tĩnh.
“Bái kiến điện hạ.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-quoc/2011719/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.