Giết Hàn Khải thì hắn có thể sống, lấy mạng đổi mạng.
Thẩm Ngọc run rẩy nhận kiếm, hai tay cố cầm chắc, gửi hết cơ hội sống của mình vào thanh kiếm này. Đến khi xuống tay, đầu gối nhũn ra muốn đứng không nổi, hắn hít sâu một hơi, một hồi lâu, nhắm mắt lại giơ kiếm đâm vào.
Tiếng lưỡi kiếm sắc bén xuyên vào nhân thể rất rõ, ném vũ khí giết người xuống. Thẩm Ngọc vội lui ra sau vài bước, ngón tay xoa gương mặt, lau những giọt máu bắn tung tóe trên mặt.
Hắn ngơ ngẩn bàn tay dính đầy máu của mình, rốt cuộc cố gắng không được nữa mà ngã ngồi trên mặt đất, vì sợ mà nước mắt chảy ào ạt.
Hắn cắn chặt răng, quay đầu nhìn Hàn Cẩn đang đứng một bên ôm cánh tay xem diễn.
“Ta không hối hận, ta còn muốn sống.”
Người này không chỉ yếu đuối lại còn ích kỷ, là cái thứ lên không được mặt bàn.
Hàn Cẩn bỏ qua cảm giác không thú vị mà ngáp một cái, đi qua nhặt trường kiếm lên, móc ra từ trong lòng ngực chiếc khăn tay chậm rãi chà lau.
“Từ nay về sau, ngươi không được lấy tên Thẩm Ngọc, còn sau này làm sao sông được là chuyện của ngươi, hiểu chưa?”
Thẩm Ngọc cảm kích gật đầu.
Hàn Cẩn đi rồi, thi thể Hàn Khải còn chưa xử lý, Thẩm Ngọc biết, lát nữa sẽ có một đám người xông vào kéo thi thể này đi, trong tối nay, nguyệt hắc phong cao, nói không chừng sẽ đưa đi cho chó ăn hoặc tìm nơi hẻo nào đó chôn. Hắn mỉm cười đi đến cạnh thi thể, lấy ngón tay dính máu đưa vào miệng, hương vị thơm ngọt nháy mắt lan tràn khắp da đầu.
Đêm nay, ở bãi cỏ ngoài quân doanh, lửa trại nổi lên, cá nướng, gà rừng nướng, thỏ hoang nướng vàng rộp, binh lính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-quoc/2011715/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.