Phương Nghị thấy hắn mặc mỏng quá, cởi áo ngoài khoác lên người hắn. “Gió đêm lạnh lắm, mặc vào đi.”
Thẩm Ngọc còn khóc thút thít, nghe vậy thì ngoan ngoãn gật đầu, mặc áo vào, nhỏ giọng nói: “Cám ơn.”
Áo ngoài mang lại cảm giác mềm mại thoải mái, chắc là đắt lắm.
“Đại nhân tên gì? Sáng sớm mai ta sẽ mang áo trả ngài.”
Phương Nghị vốn định nói thôi, nhưng nghĩ lại, thấy tính tình của thiếu niên này, nếu từ chối không chừng sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của hắn.
“Phương Nghị, Phương của ngay ngắn, Nghị của sức lực.”
Thiếu niên cười khẽ nói: “Nghe rất có khí thế, rất phù hợp với khí chất của đại nhân đó.”
“Ta tên Bạch Ngọc, ý của câu “bạch ngọc vô hạ”.”
Từ vào doanh đến giờ, Thẩm Ngọc vẫn luôn bên trong lều của Khải điện hạ, người gặp qua hắn rất ít. Mọi người vẫn luôn cho rằng Thẩm Ngọc có gương mặt yêu nghiệt khuynh quốc khuynh thành, nhưng thật ra gương mặt thật của Thẩm Ngọc lại không thể gọi là đẹp, cho nên không ai nghĩ hắn chính là yêu nghiệt họa thủy trong lời đồn.
“Rất êm tai, cũng rất phù hợp với khí chất của ngươi.”
“Đại nhân quá khen.”
Hắn nhặt xong chiếc áo cuối cùng vào thùng, nói với Phương Nghị: “Đại nhân đứng đây lâu rồi, nên về sớm chút kẻo bị cảm lạnh.”
“Trời cũng không còn sớm, ta còn thùng quần áo cần giặt lại, xin cáo từ trước.” Bạch Ngọc mới dùng hết sức ôm thùng đồ lên đã bị Phương Nghị cướp đi, hắn nghi hoặc nhìn Phương Nghị, Phương Nghị dùng một tay nâng thùng quần áo lên một cách nhẹ nhàng: “Là ta hại ngươi té ngã, thùng quần áo này cứ giao cho ta giặt đi.”
Rõ ràng là hắn vướng cây té ngã, Phương Nghi đỡ hắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-quoc/2011710/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.