Chương trước
Chương sau
Ở trong lều của Khải điện hạ, cảnh xuân vô hạn. Hai người trên giường hoàn toàn không biết đến sóng gió mãnh liệt bên ngoài.

“Ngọc, ngươi bảo ta đáp ứng đàm hòa, đáp ứng điều kiện của nước Triệu, ta cũng đáp ứng rồi. Ta nói rồi, ngươi muốn gì ta cũng có thể cho ngươi. Ngọc nhi của ta, ngươi vui chưa?” Thẩm Ngọc ngồi quỳ ở trên người Hàn Khải, ôm lấy hắn mà hôn, nghe vậy dừng động tác lại, nửa thân trên đứng thẳng. Hàn Khải ngừng thở, không tự chủ được mà vuốt ve hình xâm hồ ly quyến rũ của Thẩm Ngọc. Thẩm Ngọc không ngăn hắn, đây là khen thưởng.

“Điện hạ, mau cùng thuộc hạ đi!”

Lưu Minh mới bước vào lều đã thấy những hình ảnh chịu không nổi, người hắn tôn sùng là Khải điện hạ đang nằm ở dưới thân thể của nam sủng nước địch đưa tới, thấy hắn tới mới hoang mang rối loạn kéo quần lên.

Hàn Khải hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”

“Hàn Cẩn điện hạ ở bên ngoài khống chế được ba quân, hắn xưa nay dã tâm bừng bừng muốn cướp lấy vương vị. Điện hạ là con trai độc nhất của hoàng hậu, lại là con trai được Đại vương sủng ái nhất, Hàn Cẩn điện hạ chắn chắn sẽ đối phó điện hạ!”

Lưu Minh nôn nóng nói: “Bây giờ, điện hạ một thân một mình, gì gì che chở, tình cảnh rất nguy hiểm, còn không đi sẽ không kịp!”

Hàn Khải không rảnh lo quần áo chưa sửa sang lại thỏa đáng, lập tức giữ chặt Thẩm Ngọc: “Mau, Ngọc nhi, đi cùng ta.”

Lưu Minh nghe vậy lập tức xông lên trước, tách Hàn Khải giữ chặt tay Thẩm Ngọc ra, khuyên: “Thêm một người sẽ thêm một phần nguy hiểm. Điện hạ, ngài không thể dẫn hắn đi.”

Thẩm Ngọc lắc đầu, đi xuống giường, đưa lưng về phía Hàn Khải: “Ta không thể liên lụy ngươi.”

“Không, là ta liên luỵ ngươi.” Hàn Khải không màng Lưu Minh khuyên can, ôm chặt lấy Thẩm Ngọc. Hắn trong lòng còn cảm thấy có phần may mắn: “Hàn Cẩn là hoàng đệ ta, dù sao cũng sẽ niệm vài phần tình cảm, hắn sẽ không làm gì ta.”

“Sắc mê tâm trí!” Lưu Minh mắng to, thấy không tách họ ra nổi, đơn giản ba người chết không bằng một người sống, hắn không nói lời nào rời nhanh khỏi đó, đầu cũng không quay lại.

Hàn Khải thu hồi tầm mắt nhìn Lưu Minh rời đi, ôm tay Thẩm Ngọc càng chặt.

“Ngươi đang run.” Thẩm Ngọc sắc bén móng tay nhẹ nhàng thổi qua cổ tay Hàn Khải, khóe miệng hắn hơi gợi lên, vui sướng tính toán ngày chết của Hàn Khải.

“Không, không, Ngọc nhi ta không có.” Hắn đè lại bả vai Thẩm Ngọc khiến cho hắn lật người lại, dùng sức hôn sâu vào môi hắn. Thẩm Ngọc dùng tay đè lại đầu của hắn khiến nụ hôn này càng sâu hơn, giây lát tách ra, Hàn Khải ôm mặt hắn vội vàng nói: “Cho dù chết, chúng ta cũng phải chết bên nhau.”

Bước chân đông đảo, đều nhịp truyền đến, Hàn Khải sợ hãi nhìn bốn phía chung quanh. Mấy chục cái bóng màu đen vây quanh lềui, cầm đao chờ hắn như hổ rình mồi, như sứ giả câu hồn nơi âm phủ.

Hắn sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất, nhưng rất nhanh Hàn Khải thấy Thẩm Ngọc đang đứng nhìn mình. Hắn cố gắng để mình đứng lên, giữ chặt tay Thẩm Ngọc.

“Nói không chừng đây chỉ là Hàn Cẩn đùa ta. Ngọc nhi ngoan, chúng ta cùng ra ngoài nhìn xem, nhất định chuyện gì cũng không xảy ra.”

Chỉ trong quãng thời gian ngắn ngủi, hắn nhắc mãi không biết bao nhiêu lần câu “chuyện gì cũng không xảy ra”. Hàn Khải không thấy ở phía sau, Thẩm Ngọc đang hưng phấn nhìn hắn. Hắn thoáng có thể thấy máu của Hàn Khải đang dâng trào, chảy ra khỏi cơ thể, bắn lên vải trại màu trắng. Mà máu tươi chảy ra ngoài kia, hương vị của nó còn mê người hơn cơ thể mấy gấp mấy lần.

Tay Hàn Khải run rẩy, xốc một góc mành lều lên, trường đao lóe ánh sáng trắng, giao nhau ở cửa lều.

“Hàn Cẩn điện hạ có lệnh, không cho phép người trong lều bước ra một bước.”

Thẩm Ngọc ở phía sau lạnh giọng: “Khải, chúng ta bị giam lỏng.”

Bọn Thẩm Ngọc bị giam lỏng ba ngày, chỉ có một đầu bếp của doanh đưa một ngày ba bữa cơm cho họ. Thẩm Ngọc và tiểu binh nói chuyện mấy câu, tiểu binh thả lỏng cảnh giác, bắt chuyện hăng say hơn.

“Hàn Cẩn điện hạ thật sự dũng mãnh phi thường đến vậy?”

“Đúng vậy! Ngươi không biết, thành chủ Nam thành nghe nói điện hạ tới, ban đêm mở rộng cửa thành quỳ trên mặt đất nghênh đón điện hạ đi vào. Điện hạ dẫn dắt ba quân chiếm lĩnh toàn bộ Nam thành, sau đó đốt cháy phủ thành chủ. Trừ thành chủ đứng đầu đó ra, những người còn lại đều bị thiêu chết. Lửa kia cháy ba ngày, khói dày, cao, đứng đây cũng thấy.”

“Ta nghe mấy người trở về nói, dân Triệu chết và bị thương vô số, thật làm người ta thỏa mãn! Tướng sĩ đã chết của ta cũng nên nhắm mắt.”

“Xin lỗi, ta quên mất ngươi cũng là người nước Triệu.”

Thân thể Thẩm Ngọc nghiêng ngã, một sợi tóc dài rơi xuống đầu vai.

“Vậy ngươi hy vọng ta chết sao?”

Tiểu binh đỏ mặt: “Không, không, ngươi rất tốt, ta không hy vọng ngươi chết chút nào.”

Thẩm Ngọc cười cười: “Thiên hạ phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân. Mặc kệ là người nước Triệu hay người nước Chu, vì sự phát triển của thế gian này, vì sự tuần hoàn phát triển không ngừng cũng phải trả giá gì đó.”

Tiểu binh lắc đầu: “Ta không hiểu.”

Thẩm Ngọc cũng không giải đáp giúp hắn, hắn hỏi tiếp nói: “Ngươi nghe tin này từ đâu? Hàn Cẩn điện hạ mang theo quân đội trở lại rồi à?”

“Đúng vậy, điện hạ trở lại hồi sáng, ở trong lều nghỉ ngơi.”

Thẩm Ngọc quay đầu thấy Khải điện hạ ngoan ngoãn nghe lời không dám dựa vào gần hắn, cả người run rẩy, trong mắt lộ màu tro tàn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.