Lần này đổi lại Kiều Nhất Minh hai mắt mắt choáng váng, nhất thời vành mắt y đỏ lên. “Hừ, có cái gì ghê gớm, ly hôn liền ly hôn.” Nói xong liền một thân sầu não nằm ở trên giường! Thương Thịnh đứng ngoài cửa lộ ra ý cười bất thiện, vật nhỏ này chính là thiếu dạy dỗ, không quá mấy ngày liền muốn leo lên nóc nhà lật ngói! Không cho y một nếm chút đau khổ, y sẽ không biết điều. Giây tiếp theo Thương Thịnh lại cảm thấy khổ sở, đêm nay a! Nhìn dáng vẻ của mình như là muốn ngừng mà không được. Ngày kế.
Thương Thịnh một bộ tây trang giày da đứng ở trước cửa Cục Dân Chính, hắn hôm nay sao lại tốt như vậy. Chẳng lẽ cứ nghĩ như vậy mà ly hôn mình sao? Thật là! Có được rồi lại không thèm quý trọng! - Đây là đoạn độc thoại nhỏ của Kiều Nhất Minh khi nhìn thấy Thương Thịnh. Trạng thái uể oải của Kiều Nhất Minh hôm nay, Thương Thịnh đều thu vào trong mắt, đây chính là kết quả mà hắn muốn, hiện tại chỉ mới có ba tháng, mà tiểu gia hỏa này lại dám đề đơn ly hôn, cũng trách không được Thương Thịnh tức giận. Lúc trước vì để cả hai có thể ở bên nhau mà hắn đã phải trả giá bao nhiêu là tâm huyết cùng nỗ lực, nhiều đến không tưởng tượng được, cuộc hôn nhân không dễ dàng này, sao lại có thể giống như y nói ly hôn liền ly hôn.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.